Bọn họ chạy nhanh như bay, Ninh Yên nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khẽ mỉm cười, nhưng ấm áp như vậy, khiến cô cảm thấy thế giới này còn có thể cứu được. Cô nhanh nhẹn bò lên giường trên, "Vậy em ngủ trước một lát, có chuyện gì thì đánh thức em dậy.” “Được.” Ninh Yên thật sự rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, một đường đi đến đều là ngồi ghế cứng, không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt. Vừa xuống xe lửa liền tỉ mỉ trù tính, lập sẵn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.