Nhìn cái cách họ tương tác quen thuộc, gương mặt của Thành Đống lại tối như mực nhưng ánh mắt thì lại lấp lánh nhấp nháy. Ninh Yên xua tay nhỏ bé: "Tiểu Nhị, các em giúp chị lấy hành lý trong cốp xe xuống đi." "Vâng." Ninh Nhị tiến lên lấy hành lý là hai cái rương lớn. Ninh Yên quay đầu lại nói: "Tổ trưởng Thành, sao các anh còn chưa đi nữa? Chúng tôi không có cung cấp lương thực với chỗ dừng chân đâu, cảm ơn." Chủ nhân này có thái độ quyết liệt khí thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.