Đang ăn được nửa đường, Nghiêm Lẫm đột nhiên đứng dậy: “Tôi có một món quà cho em.” Ninh Yên cười ha ha: “Trùng hợp vậy sao, tôi cũng có.” Thật ra cô đã đoán được từ sớm, cho nên cô cũng chuẩn bị một cái. Đôi mắt Nghiêm Lẫm sáng lên như sao, khóe miệng nhếch lên: "Vậy xem của em trước?" "Được thôi." Ninh Yên hào phóng tự nhiên lấy ra một món đồ, đó là một chiếc áo len màu xanh: "Mặc dù là mẹ tôi đan, nhưng kiểu dáng là ý kiến của tôi, đẹp không?"...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.