Ngược lại, Ninh Yên dựa vào vách tường, lấy ra một chai nước cam ở trong túi, dùng răng cắn mở nắp chai, tu tu tu uống vào, mà không hề lo lắng chút nào. "Tôi chợt nhớ ra tôi và cô là kẻ thù, giúp cô làm gì vô ích, thôi đi, tôi đi về." Làm mẹ mà còn không quan tâm đến con mình, lấy con mình làm vỏ bọc, người khác có quan tâm cái khỉ ấy. Nghiêm Kiều không ngờ rằng cô ta lại muốn bỏ chạy, cô đổ mồ hôi nóng, túm lấy quần áo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.