Trong mắt Ninh Yên hiện lên ý cười: “Đúng, ai không nghe lời thì đuổi ra khỏi cửa.” Ninh Miểu thân mật kéo lấy tay Ninh Yên: “Chị, em là nghe lời nhất đó.” “Ngoan.” Ninh Yên sờ sờ đầu cô. Liễu Thanh Thanh vô cùng nghẹn khuất: “Ninh Yên, vì sao cô không chịu nhận người thân? Cô có điều kiện gì cứ việc nói, tôi đều đồng ý cô.” Từ nhỏ đến lớn thứ bà muốn dù dùng trăm phương nghìn kế cũng phải đoạt được tới tay, mà chuyện này là chuyện duy nhất mà trước khi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.