Ông nội Nghiêm thật sự thích cô, trên người cô có một loại ánh sáng, vĩnh viễn không chịu thua, sát phạt quyết đoán, điểm này rất giống với ông. “Vậy là cái gì?” Khóe miệng Ninh Yên nhẹ dương lên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt. “Mưu.” Đôi mắt ông nội Nghiêm híp lại: “Mưu gì?” Ninh Yên tươi cười trầm tĩnh đạm nhiên đáp: “Mưu công việc, mưu lòng người, mưu thế cục.” Ông nội Nghiêm nhìn cô thật sâu, tựa như muốn xem kỹ, tựa như đang hoài nghi: “Cháu thấy thế nào đối với thời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.