Tề Chính Nam cảm thấy thật khủng khiếp, đó giờ chưa từng có thất bại như vậy. Nghiêm Vi ở phía sau liếc hắn một cái, có chút do dự, Tề Chính Nam cảm thấy được an ủi một chút, ít nhất trong mắt Nghiêm Vi có hắn. Ninh Yên đứng ở cửa gọi: “Nghiêm Vi, không đi sao?” Nghiêm Vi hoảng loạn nhìn đi nơi khác: “Đi chứ, đi thôi.” Cô không quay đầu lại chạy về phía Ninh Yên, giống như đang chạy về phía giấc mơ của mình vậy. Đối mặt với giấc mơ, đàn ông... sẽ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.