Mỗi một trang đều ghi lại nỗi nhớ của hắn, mũi của Ninh Yên có chút cay rồi, khoé mắt cũng đỏ lên rồi, “Nghiêm Lẫm à, anh nhớ em đến vậy sao?” Nghiêm Lẫm nhìn cô với ánh mắt nặng tình, “Ừm, ngày nào cũng nhớ, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em.” Ninh Yên nhịn không được liền ôm chầm lấy hắn, tặng hắn một nụ hôn nhẹ, vừa chạm vào liền lui lại. Mặt của Nghiêm Lẫm nóng bừng lên, trong lòng như phảng phất bùng lên một đốm lửa, không nhịn được mà ôm chầm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.