“Thùng thùng.” Tiếng đập cửa vang lên, trong lòng Vu Hồng Hà trở nên căng thẳng: “Là ai?” “Là mẹ.” Thanh âm của mẹ Vu vang lên. Vu Hồng Hà âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến lên mở cửa, mẹ Vu cả người lạnh toát đi vào trong. Vu Hồng Hà cảm thấy hơi kỳ quái hỏi: “Mẹ, muộn như vậy sao mẹ lại tới đây?” Người nhà họ Vu đang thương lượng chuyện gì đó, lại đẩy mẹ Vu ra bên ngoài, bà vừa giận liền chạy ra đây. “Ăn cơm chưa?” Mẹ Vu cực kỳ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.