“Đúng vậy, sự ưu tú của Ninh tổng đủ để con bé đánh vỡ cách biệt giai cấp, em cũng đừng cảm thấy bản thân không bằng người ta nữa.” Những lời này Ninh Yên không hề biết, mà cho dù có biết cũng sẽ không để ý đến. Cô mang Ninh Miểu theo đi đến toa trên mua hai hộp cơm, ăn rất ngon lành. Ninh Miểu ăn ngon đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, ăn uống no đủ xong đột nhiên hỏi: “Chị, chị có sợ hãi không?” “Sợ cái gì?” Ninh Yên thấy kỳ quái hỏi lại....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.