Sở dĩ Giang Hán Sinh gấp rút như vậy tìm đến tận đây, mười phần hết tám chín chắc là bởi nguyên nhân này rồi!
'Đồng ý tất cả điều kiện của họ.'
Nếu như vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, trước giờ hắn đều sẽ không do dự.
'Tôi biết phải làm thế nào rồi.' Lý Triết vội đáp rồi rời đi. Boss đã nói rõ ràng như vậy rồi, còn hỏi nữa vậy chẳng phải là ngu ngốc sao?
...
Vốn tưởng rằng chuyện rơi vào kết cục đã định, không ngờ đến cuối cùng lại có một bước ngoặt lớn như vậy.
Giang Tâm Đóa không dám tin là mình cứ như vậy lấy chồng, mà đối tượng kết hôn của cô đương nhiên không ai khác ngoài vị Phạm Trọng Nam Phạm tiên sinh giàu sang một cõi kia.
Sở dĩ cô nói anh giàu sang một cõi là bởi vì ngay hôm sau khi cô và ba cô đến khách sạn tìm, ba cô nhận được điện thoại của người trợ lý của anh ta, hỏi thẳng thừng nếu anh ta muốn cưới con gái của ông thì cần bao nhiêu tiền sính lễ.
Hôm đó Giang Tâm Đóa và ba cô đang ở bệnh viện, lúc ông nhận được cú điện thoại đó, tình cờ cô lại ở bên cạnh ông, cho nên vẻ mặt hưng phấn đến ngây người của ông, Giang Tâm Đóa nghĩ mình vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Nhưng, khiến cô càng khó quên hơn là, khi ba cô ngắt điện thoại, cũng bất chấp mình đang ở trong bệnh viện cần phải giữ im lặng mà chạy đến ôm chặt lấy cô, ôm thật chặt, từ nhỏ đến lớn, ba cô chưa từng ôm cô như thế này bao giờ.
Vừa ôm cô ông vừa thấp giọng nỉ non, trong giọng điệu tràn đầy sự khó tin.
Ông nói, 'Đóa Đóa, Đóa Đóa, con đã cứu ba, cứu nhà họ Giang rồi.'
Ông nói, 'Đóa Đóa, không ngờ Phạm Trọng Nam lại đồng ý giúp ba lấp lỗ hổng tài chính kia.'
Ông nói, 'Đóa Đóa, con có biết khoản tiền đó là bao nhiêu không? Một tỷ! Một tỷ!'
Ông nói, 'Đóa Đóa, con được gả vào đúng là hào môn rồi, tuyệt đối đừng để ba con, đừng để nhà họ Giang mất mặt.'
Cho nên, cô trở thành một trong số những cô dâu có giá nhất! Cô dâu giá trị bạc tỷ.
Đáng lẽ cô phải thấy vui mới phải nhưng thật sự Giang Tâm Đóa không cười nổi, hoàn toàn không cười nổi.
Cô không biết phải nói với Ngụy Nhất Minh chuyện này thế nào. Sau khi hôn sự định rồi, ba liền yêu cầu cô dọn đến ở trong nhà họ Giang, không cho cô ra ngoài, không cho cô liên lạc với Ngụy Nhất Minh.
Ba cô làm sao không nhìn ra tình cảm khác thường giữa cô và Ngụy Nhất Minh chứ? Trước đây ông đã không quá bằng lòng, giờ bởi vì tị hiềm, Giang Hán Sinh càng thêm phản đối.
Tối hôm đó, Giang Tâm Đóa lần nữa dọn trở lại nhà họ Giang. Vừa vào đến phòng là cô đã vùi trong ổ chăm khóc suốt một đêm, để tang cho mối tình chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc của mình.
Nhất Minh đến bệnh viện không gặp được cô chắc là sốt ruột lắm. Nhưng điện thoại của cô đã bị ba tịch thu rồi, cô không có cách nào liên lạc được với hắn. Chỉ có điều, ba của Nhất Minh là quản gia của nhà họ Giang, hắn nhất định có cách biết được hiện giờ cô đang rơi vào tình huống gì.
Cũng may là giữa cô và hắn chẳng qua chỉ là một đoạn thầm thương trộm nhớ còn chưa kịp bắt đầu cho nên, ngoại trừ cô cảm thấy mất mát và khổ sở, chắc là không còn ai khác bị tổn thương nữa.
Hoặc có lẽ là, có rất nhiều chuyện bàn tay vận mệnh đã sắp đặt sẵn cả rồi.
Sáng hôm nay, Giang Tâm Đóa cùng ba mẹ mình đến bệnh viện thăm em trai đã từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng bệnh thường.
Ba mẹ đến phòng làm việc của bác sĩ để hỏi chuyện, cô thì ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn đứa em trai đang ngủ say của mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao lạnh lẽo kia, một tay thì cầm lấy bàn tay không cắm kim truyền dịch của em trai, cứ lẳng lặng ngồi đó thật lâu mới chậm rãi lên tiếng.
'Tiểu Hàng, em nhất định phải cố lên, phải nhanh chóng khỏe trở lại. Chị sắp kết hôn rồi, có lẽ sẽ không có cách nào mỗi ngày đều đến đây thăm em...'
Nói đến đây, vành mắt Giang Tâm Đóa nhịn không được nóng lên.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, thấy Giang Viễn Hàng trên giường vẫn đang ngủ say, Giang Tâm Đóa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mông lung nhìn bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây bồng bềnh ngoài kia.
Sắp đến tháng bảy rồi, năm học mới cũng sắp bắt đầu, tối hôm trước mẹ đến phòng cô nói chuyện thật lâu. Mẹ nói nhà họ Phạm căn cơ vốn là ở nước Y, tuy rằng căn nhà cũ của nhà họ ở đây vẫn còn lưu lại nhưng nghe nói mỗi lần về nước Phạm Trọng Nam rất ít khi về đó ở mà đều ở tại khách sạn, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi kết hôn, có lẽ cô phải theo hắn đến định cư ở nước Y.
Vừa nghĩ đến chuyện học của bản thân bị bỏ dở, nghĩ đến những người thân bạn bè ở đây, lòng của Giang Tâm Đóa càng thêm u buồn. Cộng thêm mấy ngày nay không liên hệ với Dương Dung Dung, chắc là cô sốt ruột lắm.
Đứng bên cửa sổ, trong lòng tâm sự trùng trùng, Giang Tâm Đóa không khỏi bật ra một tiếng thở dài.
Bên ngoài thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ trong lành nhưng tâm tình của cô mông lung giống như chìm xuống đáy cốc vậy.
Mông lung đối với tương lai, đối với cuộc hôn nhân này!
Cô không biết Phạm Trọng Nam vì sao sau khi vô tình cự tuyệt lại đổi ý chọn cô, hơn nữa còn tốn số tiền lớn như vậy để cưới cô về.
Mấy hôm nay thực ra cô không có gặp lại hắn, những chuyện liên quan đến đám cưới đều là do Lý Triết đến nhà họ Giang hoặc là gọi điện thoại cho cô bàn bạc. Những chi tiết về đám cưới Giang Tâm Đóa căn bản là không biết, cũng không có tư cách đề xuất bất kỳ ý kiến gì, họ bảo cô làm gì thì cô cứ làm đúng theo như vậy.
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Tâm Đóa, cô chậm rãi xoay người lại, mẹ cô Trình Truyền Phương đang đứng ở cửa, mỉm cười nói, 'Đóa Đóa, Lý tiên sinh đến.'
Lý Triết đến để đón cô đi thử áo cưới, chuyện này tối qua anh ta đã gọi điện thoại đến báo cho cô biết rồi cho nên hôm nay cô mới có thể tranh thủ cơ hội này đến bệnh viện thăm em trai.
Rõ ràng người kết hôn với cô không phải là Lý Triết nhưng anh ta lại giống như một tân lang tương lai hợp cách, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, giờ ngay cả đi thử áo cưới cũng là anh ta đi thử với cô.
Chẳng lẽ đến ngày kết hôn, ngay cả chú rể cũng cần tìm người đến thay sao? Giang Tâm Đóa trong lòng không khỏi suy nghĩ, chiếu theo hành vi và thái độ của vị Phạm tiên sinh kia mấy ngày nay, chuyện đó cũng không phải là không có khả năng!
'Giờ con ra đây!' Giang Tâm Đóa đáp lời rồi đi đến bên giường bệnh, nắm lấy tay em trai cô dịu dàng nói, 'Tiểu Hàng, chị có chuyện phải về trước!'
Nói mấy câu với em trai xong Giang Tâm Đóa cùng mẹ đi ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài Lý Triết đã đứng chờ sẵn, thấy họ bước ra, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười lịch thiệp, 'Giang phu nhân, Giang tiểu thư!'
'Chào Lý tiên sinh.' Sự ôn hòa và lịch sự của Lý Triết khiến người khác không thể nào dùng mặt lạnh đối đãi, Giang Tâm Đóa cho dù không vui đến mấy cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt.
'Có thể đi được chưa?'
'Đóa Đóa, đi với Lý tiên sinh nhanh đi con.' Mẹ cô Trình Truyền Phương dịu dàng vỗ cánh tay con gái.
'Mẹ, con biết rồi.'
Giang Tâm Đóa và Lý Triết cùng đáp thang máy xuống lầu.
'Em trai cô đỡ hơn chút nào chưa?' Trong thang máy Lý Triết chủ động lên tiếng phá tan sự trầm mặc.
'Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn.' Giang Tâm Đóa trả lời đơn giản.
'Vậy thì tốt rồi.'
'Ân.'
Sau đó suốt thời gian còn lại hai người không nói gì thêm nữa.
Giang Tâm Đóa không có thói quen thân cận với người lạ mà Lý Triết lại thuộc về loại người nói ít làm nhiều, hơn nữa Giang Tâm Đóa là bà chủ tương lai, anh ta làm sao dám thân cận quá mức.
Chỉ có điều Giang Tâm Đóa hoàn toàn không ngờ đến là, khi Lý Triết lịch sự giúp cô mở cửa xe, một bóng người khác đập vào mắt khiến tim cô không khỏi lạc đi một nhịp.
Là Phạm Trọng Nam?! Sao anh ta lại đến? Sao vừa nãy Lý Triết không nói với cô tiếng nào chứ?
Giang Tâm Đóa cắn môi đứng im ở cửa xe không nhúc nhích.
Phạm Trọng Nam đang cầm trên tay một tập văn kiện chăm chú xem, thấy Giang Tâm Đóa thật lâu vẫn chưa lên xe thì ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt trong trẻo như nước của cô đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tâm Đóa có chút khẩn trương đến luống cuống không biết làm sao còn đôi mắt Phạm Trọng Nam thì dường như càng thêm thâm thúy. Không dám nhìn lâu hơn vào đôi mắt kia, cô vội dời mắt sang hướng khác.
'Không lên xe sao?' Phạm Trọng Nam nhàn nhạt lên tiếng, giọng anh ta trầm trầm, như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua lòng cô.
'Ân.' Bất đắc dĩ Giang Tâm Đóa chỉ đành cứng rắn bước lên xe.
Đợi Giang Tâm Đóa lên xe, Lý Triết đóng cửa lại rồi bước lên ngồi cạnh tài xế. Khoang xe của chiếc xe sang trọng vốn rất rộng rãi và cực kỳ thoải mái nhưng giờ phút này đối với Giang Tâm Đóa mà nói, không gian này quả thực quá chật hẹp! Chật hẹp đến nỗi cho dù cô đã tận lực nép mình về phía cửa sổ nhưng mùi xạ hương đầy nam tính rất đặc biệt cộng với mùi khói thuốc nhàn nhạt vẫn xông vào khoang mũi cô, tràn vào trong từng hơi thở của cô khiến Giang Tâm Đóa có cảm giác như mình hơi bị say.
Ngoại trừ anh Nhất Minh, cô chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác ở khoảng cách gần như thế này. Mà người đàn ông bên cạnh cô đây tương lai sẽ là chồng cô, đáng lẽ cô không nên khẩn trương mới đúng!