'Tôi tên Charlotte Casey.' Cô gái mỉm cười, nhấc một chiếc ghế đến ngồi trước mặt Phạm Tuyết Chân, 'Thực xin lỗi Phạm tiểu thư, chỉ sợ là chúng tôi phải tạm thời lưu lại cô ở đây mấy ngày.'
'Tại sao chứ?' Phạm Tuyết Chân khó hiểu hỏi lại.
Charlotte Casey trả lời một cách đầy kiên nhẫn, 'Bởi vì chỉ có cô mới có thể khiến Tống Cẩn Hành bó tay chịu trói.' Đây là lá bài tẩy quan trọng nhất để giúp bắt được Tống Cẩn Hành mà bao nhiêu năm qua họ mới nắm được trong tay, lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
'Cái gì?' Phạm Tuyết Chân nhất thời không hiểu được ý cô gái nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh, 'Các người muốn bắt anh ấy?'
Trên môi Charlotte Casey là nụ cười gian trá, 'Không sai chút nào.' Không chỉ là muốn, mà là cực kỳ muốn.
Hơn một năm trước đây, Song và đồng bọn của anh ta đã đem tư liệu về loại đầu đạn tiên tiến nhất, có sức công phá lớn nhất từ trước đến giờ mà họ mới nghiên cứu được bán cho một đầu nậu quân sự nào đó ở Trung Đông. Nếu như loại đầu đạn đó được nhóm người đó lấy ra để thực nghiệm, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của nhiều người cũng như hòa bình thế giới.
Cho nên, hơn một năm qua người của lầu Năm góc và Nhà Trắng đã liệt hai người bọn họ vào nhóm những phần tử khủng bố nguy hại cho xã hội, phải bắt và diệt trừ bằng mọi giá.
Chỉ tiếc là, hơn một năm đã qua đi mà họ vẫn chưa bắt được mục tiêu, cấp trên đã bày tỏ không vui trước hiện trạng dậm chân tại chỗ này. Lần này, thật không dễ dàng mới bắt được cơ hội này, họ đã thề nhất định phải bắt được ít nhất là một trong số hai mục tiêu trên.
'Các người không bắt được anh ấy đâu.' Phạm Tuyết Chân cắn môi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Lần trước khi hai người đến sân bay sau đó bị những vệ sĩ mà Sara phái đi chặn lại, sau khi trở về, anh Cẩn Hành không chỉ một lần nói với cô, khi gặp những tình huống tương tự không được bối rối tay chân, bằng không càng dễ dàng bị kẻ địch làm nhiễu loạn tư tưởng.
Cô tin trước khi bắt được anh Cẩn Hành, những người này nhất định sẽ không làm tổn thương cô.
Cô không thể để anh Cẩn Hành bị họ bắt được!
Chỉ có điều, sao cô cứ luôn cảm thấy mệt mỏi, mí mắt cứ híp lại, chỉ muốn ngủ một giấc thế này?
Casey thoáng chau mày, Song và người bạn đồng hành của anh ta trước giờ luôn giảo hoạt đa đoan, thật không ngờ cô gái thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối mà hắn định kết hôn cũng cuồng vọng như vậy.
Bọn họ không bắt được hắn, nhưng đó chỉ là chuyện trước đây, hiện giờ họ đã có lá bài tẩy trong tay, làm sao có khả năng thất thủ được chứ?
Nếu như cô và các đồng sự không tính nhầm, Song hiện giờ chắc chắn đang từ Luân Đôn đuổi đến đây.
'Chỉ cần có cô ở đây, chúng tôi cực kỳ nắm chắc...' Charlotte Casey liếc sang Phạm Tuyết Chân một cái, trên môi là ý cười nhàn nhạt, 'Cô gái có thể khiến Song cam tâm tình nguyện tiến vào phần mộ hôn nhân, sao lại có thể đơn giản được chứ?'
Cô chính là nhược điểm lớn nhất của Tống Cẩn Hành!
'Tôi sẽ không để các người lấy tôi ra để uy hiếp anh Cẩn Hành đâu.' Phạm Tuyết Chân rất muốn bảo trì sự tỉnh táo của bản thân nhưng mí mắt cô càng lúc càng không nghe lời.
Cô sắp chống cự không nổi rồi!
Rốt cuộc bọn họ đã cho cô uống thuốc gì vậy? Khiến cô chỉ muốn ngủ và ngủ.
'Em gái, nếu như đã đến nơi này, chuyện cũng không phải do em quyết định đâu. Em có biết nơi này là đâu không?'
'Ở đâu vậy?' Phạm Tuyết Chân hỏi, giọng nói đã có chút mơ hồ.
'Lầu năm góc.' Đủ chấn động rồi chứ? Đây là nơi đặt trụ sở của bộ quốc phòng Mỹ, là nơi cục điều tra liên bang giam giữ những con tin quan trọng.
'A?' Phạm Tuyết Chân mở to mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Đó không phải là nơi mà lần trước khi anh Cẩn Hành dạy cô về Internet đã lấy ra làm mẫu, dạy cô làm thế nào xâm nhập đó sao?
Thì ra là ở đây! Chẳng lẽ họ đã phát hiện ra người lén lút xâm nhập vào hệ thống của họ là cô và anh Cẩn Hành nên mới muốn bắt hai người? Nhưng, anh Cẩn Hành không phải đã nói những người ngu ngốc này căn bản là không có khả năng bắt được hành tung của anh ấy sao?
Nhưng giờ cô đã rơi vào tay bọn họ, chuyện này tốt nhất đừng nên nhắc đến. Nghĩ vậy, Phạm Tuyết Chân quyết định không nói thêm gì nữa.
Trái với cô, Casey cười có chút đắc ý, 'Chỉ cần cô chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó con tin.
'Các người đừng nói nữa! Tôi muốn ngủ một lát.' Phạm Tuyết Chân nói rồi nhắm mắt lại.
Casey day day huyệt thái dương, cô tưởng rằng cô gái đông phương thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối kia sẽ sợ đến mức khóc thét, như vậy họ mới có thể dễ dàng dùng cô để uy hiếp Tống Cẩn Hành...
Nhưng bây giờ...
Cô ta xem đây là chỗ nào chứ? Bị người ta trói gô ở trên ghế mà vẫn có thể ngủ được?
Có phải loại thuốc mà cô tiêm cho cô quá liều lượng rồi không? Hay là hiệu lực của thuốc vẫn chưa hoàn toàn tan hết?
Washington là thủ đô của nước Mỹ, từ quốc hội cho đến nhà trắng, bao nhiêu cơ quan đầu não của quốc gia hùng mạnh này đều đặt ở thành phố này.
Ở một nơi đặt những cơ quan quan trọng như vậy, trong một phòng họp nằm trong khuôn viên của một tòa nhà nào đó không thuộc bất kỳ cơ quan hành chính nào của chính phủ, ba người đàn ông đang tập trung tinh thần thương thảo.
'Người phụ nữ này tên là Charlotte Casey, là một đặc vụ của cục điều tra liên bang, phụ trách theo dõi hành tung của tôi, và cả cậu nữa.' Một người đàn ông tóc ngắn, miệng phì phèo điếu thuốc đang chỉ tay lên mặt một người phụ nữ trên laptop của mình.
Nhìn gương mặt đáng ghét của người phụ nữ kia, Tống Cẩn Hành tỏ vẻ khinh thường, 'Tôi biết người phụ nữ này, năm năm trước, vụ truy bắt nhóm buôn lậu vũ khí ở Trung đông là do cô ta cầm đầu.'
'Song, mục đích của bọn họ đương nhiên không phải là Phạm tiểu thư mà là những tài liệu nghiên cứu kia của chúng ta.' Người đàn ông đi thẳng vào trọng tâm.
'Đương nhiên tôi biết điều đó.' Tống Cẩn Hành cũng lấy ra một điếu thuốc đốt lên, qua làn khói thuốc mờ mờ, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, 'Tôi muốn nói chuyện với họ.'
'Được thôi.' Người đàn ông lập tức ấn một loạt phím trên chiếc laptop, ba mươi giây sau, đường dây đã được kết nối thẳng đến lầu năm góc.
'Thật không ngờ, người luôn có hành tung bất định như Tống tiên sinh hôm nay lại chủ động xuất hiện.' Giọng Charlotte Casey dù ở rất xa vẫn truyền đến thật rõ ràng qua hệ thống loa của chiếc laptop, 'Rõ ràng quý phu nhân rất quan trọng đối với ngài.'
'Nghe rõ đây, cô chắc là sẽ không có hứng thú động tới một sợi tóc của cô ấy đâu.' Giọng Tống Cẩn Hành lạnh hơn cả băng tuyết Bắc cực.
'Xin hỏi Tống tiên sinh, đây có thể coi là uy hiếp không đấy?' Charlotte Casey hoàn toàn chẳng để câu đe dọa của Tống Cẩn Hành vào tai, dám duy hiếp người của cục điều tra liên bang, Tống Cẩn Hành có thể coi như số hiếm.
Tống Cẩn Hành lạnh giọng, 'Đây không phải uy hiếp, đây là mệnh lệnh!'
Cho dù bị giọng nói lạnh như băng và khí thế của hắn dọa đến, Charlotte Casey vẫn gượng nở nụ cười giả tạo, 'Tống tiên sinh, chắc là ngài không quên phu nhân của mình hiện đang ở trong tay chúng tôi đấy chứ?'
'Xem ra Casey cô rất có hứng thú muốn chôn cùng.' Câu nói này đối với đối phương mà nói, tuyệt đối không có một chút hàm hồ qua loa nào, đổi lại là sự ngạc nhiên không che dấu được của Charlotte Casey, 'Anh chẳng thà hy sinh cô ấy sao?'
Trong lòng cô không khỏi hiện ra vô số câu hỏi, chẳng lẽ Tống Cẩn Hành căn bản không thật sự lo lắng cho cô gái kia? Hay nói một cách khác, họ đã phí công vô ích?
'Có lẽ là vậy.' Giọng lạnh như băng của Tống Cẩn Hành như muốn xuyên qua đường truyền đông cứng đối phương, 'Cô mà dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi cho nổ tòa nhà Quốc hội của các người, động đến sợi tóc thứ hai của cô ấy, tôi cho nổ tháp truyền thông của các người, động thêm một sợi nữa, tôi cho nổ luôn tòa nhà nội các, để tôi thấy xác của cô ấy, tôi khiến các người ngày mai không nhìn thấy Nhà trắng nữa.'
'Tống Cẩn Hành, khẩu khí lớn thật! Tôi xem thử anh có dám hay không?' Giọng Charlotte Casey hơi lạc đi.
'Đúng vậy...' Đầu bên kia truyền đến một tràng cười cuồng vọng, 'Tôi không dám.' Giữa câu nói, điếu thuốc trên tay đã bị hắn dụi tắt.
'Song, thế nào rồi?' Thấy Tống Cẩn Hành nổi giận đùng đùng ngắt điện thoại, Vân Phi Dương lười lĩnh lên tiếng hỏi.
'Những lời tôi nói vừa nãy, nếu như tai cậu không có vấn đề thì chắc cũng đã nghe được, còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?' Tống Cẩn Hành nhìn người đồng bọn bao nhiêu năm qua của mình, hoài nghi không biết liệu có phải hắn bị bệnh già lãng tai hay không?
'Ok, tôi lập tức đi xử lý chuyện này.' Hai tay Vân Phi Dương giơ lên ra hiệu đầu hàng, trên mặt vẫn là nụ cười nhiều hàm ý, 'Sau đó thì sao? Cậu dẫn theo người đẹp lưu lạc chân trời góc biển hay sao?' Đối với Vân Phi Dương chuyện đó không sao cả, những năm qua họ đều sống như vậy, vừa kích thích lại rất phong phú.
Chỉ không biết Song liệu có đành lòng để người đẹp chịu vất vả bôn ba như vậy hay không thôi.