'Tìm tôi đến để uống rượu sao?' Bách Thiếu Khuynh nhìn những chai rượu được xếp đặt chỉnh tề trong tủ rượu của hắn, không loại nào là không phải loại quý hiếm, tự mình đi đến chọn một chai, lấy luôn một cái ly rồi quay lại.
'Cậu đã làm gì Hi Nhiên?' Phạm Trọng Nam vừa nhìn bạn tốt vừa gõ tay lên mặt bàn, đi thẳng vào vấn đề.
'Không có gì.' Bách Thiếu Khuynh nâng ly uống mấy hớp rồi mới cười nói.
Thật đúng là mở to mắt nói dối!
'Hi Nhiên đề nghị với tôi là muốn rời khỏi công ty mới, quay lại Phạm thị. Tuần sau tôi sẽ để giám đốc tài vụ của Phạm thị qua đó tạm thời tiếp nhận công việc của Sharon.' Phạm Trọng Nam không tin là nói đến nước này tên kia còn không chịu nhận.
'Cô ấy muốn rời đi, tôi đã đồng ý rồi sao?' Quả nhiên mặt Bách Thiếu Khuynh lập tức đổi sắc, buông ly rượu trên tay xuống đi đến, hai tay chống lên bàn trà đăm đắm nhìn hắn, định từ trên mặt Phạm Trọng Nam quan sát xem rốt cuộc hắn đang suy tính gì.
'Tôi đồng ý là được rồi.' Phạm Trọng Nam cứ điềm nhiên như không.
'Không được. Tôi cứ muốn cô ấy ở lại BCF đấy.' Bách Thiếu Khuynh hoàn toàn không có ý nhượng bộ.
'Lý do?'
'Chẳng có lý do gì cả.'
'Không có lý do gì thì đừng nên can thiệp vào quyết định của tôi.'
'Tôi có để ý cô ấy, lý do này được chưa?' Bách Thiếu Khuynh cắn răng, cuối cùng vẫn chịu nói ra.
Bằng không bằng vào cái tính quả đoán của Phạm Trọng Nam, cộng thêm ý nguyện của Phạm Hi Nhiên, cô ấy chắc chắn sẽ rời khỏi tầm mắt hắn.
Nếu như cô rời khỏi BCF vậy con đường theo đuổi cô không phải đã khó càng thêm khó hay sao?
'Để ý đến trình độ nào?' Khóe môi Phạm Trọng Nam hơi nhếch lên, chừng như đối với vấn đề này rất có hứng thú.
'Cưới cô ấy, vậy được chưa?' Nếu như đã nói ra rồi, vậy dứt khoát ngửa bài luôn cho dễ nói chuyện, dù sao chuyện này cũng đã đến lúc công khai.
Mà Phạm Trọng Nam, nói gì thì nói cũng là “trưởng bối” của hắn.
Đáp án này quả nhiên khiến người ta chấn động vô cùng, nhất là khi nghe được từ miệng của anh chàng đào hoa như Bách Thiếu Khuynh.
'Hai người đã tiến triển đến trình độ nào rồi?'Có thể khiến cho người phong lưu thành tánh như Bách đại thiếu gia lên tiếng nói muốn cưới vào nhà, vậy nhất định là không đơn giản rồi.
Tại sao hắn không phát hiện quan hệ của hai người đã đi đến bước tính chuyện cưới gả một chút nào nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là vì hắn ở Moscow quá lâu nên không theo kịp tốc độ của hai người rồi?
Nhưng nếu như quan hệ giữa Bách Thiếu Khuynh và Hi Nhiên phát triển thuận theo tự nhiên vậy cô cần gì phải né tránh hắn? Vậy nói một cách khác là, tên kia đã dùng thủ đoạn gì...
'Lên giường rồi!' Bách Thiếu Khuynh không hề giấu diếm, trực tiếp khai ra.
Lời vừa nói hết thì một cú đấm vừa nhanh vừa hiểm đã hướng về phía hắn quật tới khiến Bách Thiếu Khuynh không trở tay kịp, nặng nề ăn một cú đấm.
'Chết tiệt!' Hắn mắng một câu thô tục, tên này dùng sức cũng không khỏi mạnh quá đi? Nếu như không phải nể tình sau này phải xưng hô hắn một tiếng “anh”, Phạm Trọng Nam tên này tưởng hắn không dám đánh trả hay sao?
'Ngày mai tôi phái người khác đến tiếp nhận công việc của Hi Nhiên, sau khi bàn giao xong mọi chuyện, tôi sẽ để Hi Nhiên trở về Moscow.' Phạm Trọng Nam nói xong không buồn để ý đến phản ứng của bạn mình, xoay người bước ra ngoài.
Bách Thiếu Khuynh vội đuổi theo níu hắn lại, 'Cậu không được làm như vậy! Tôi thật lòng thích Hi Nhiên, tuyệt đối không có chút giả dối nào.'
'Nếu như thật lòng thích, vậy thì đến Moscow mà theo đuổi.' Phạm Trọng Nam rũ tay hắn ra.
Dám lừa gạt người nhà họ Phạm hắn lên giường, còn muốn dễ dàng chinh phục người ta về làm vợ mình.
Nằm mơ cũng không có nhanh như vậy!
'Cậu có chút xíu lương tâm nào không vậy?' Bách Thiếu Khuynh đuổi sát phía sau, thái độ cực kỳ không vui nói.
Phạm Trọng Nam chẳng buồn trả lời hắn, thẳng tắp bước ra ngoài khiến cho Giang Tâm Đóa bê chiếc khay bên trên là hai ly cà phê còn bốc hơi nghi ngút đang bước trên hành lang về phía thư phòng nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu.
Không phải nói là có chuyện muốn bàn sao? Nhanh vậy đã xong rồi?
Phạm Trọng Nam bước về phía cô, đón lấy chiếc khay trên tay cô, xoay người lại đặt nó lên tay Bách Thiếu Khuynh, 'Chuyện của mình, tự mình nghĩ cách giải quyết.'
Nói rồi kéo tay Giang Tâm Đóa quay về phòng mình.
'Chuyện gì vậy anh?'
Về tới phòng Giang Tâm Đóa tò mò nhìn Phạm Trọng Nam hỏi, vừa nãy sắc mặt của Bách đại ca thoạt nhìn không được tốt cho lắm nha.
'Hắn đang theo đuổi Hi Nhiên.'
'Cái gì?' Giang Tâm Đóa cũng cực kỳ ngạc nhiên trước tin động trời này!
Bách Thiếu Khuynh với Phạm Hi Nhiên? Hai người quen biết nhau đã bao nhiêu năm rồi, giờ mới nói muốn theo đuổi?
'Nói không chừng không lâu nữa đâu là chúng ta có thể tham gia đám cưới của họ rồi.' Phạm Trọng Nam ôm cô cùng ngồi xuống sofa, ngón tay nhẹ nhàng nghịch mấy sợi tóc dài, cảm giác mềm mại như tơ khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay, lơ đễnh nói.
Tuy nói vậy nhưng hắn có thể dự kiến được, con đường tình của Bách đại thiếu gia tương đối gập gềnh và không dễ dàng nhưng bằng vào cá tính chỉ cần hắn xem trọng thứ gì thì cực kỳ chấp nhất của hắn, tin rằng Hi Nhiên không sớm thì muộn cũng tránh không thoát lòng bàn tay của tên kia.
'Phạm Trọng Nam...' Cô trong vòng tay hắn hơi ngước đầu lên, ánh mắt tràn đầy nhu tình, ngập ngừng như có gì muốn nói lại thôi.
'Gì?' Hắn kìm lòng không được cúi xuống hôn lên đôi má trắn nõn của cô.
'Trước khi tham dự lễ cưới của Bách đại ca, chúng ta có phải nên đi xử lý chuyện kết hôn của mình trước không?' Còn tiếp tục trì hoãn nữa, cục cưng trong bụng cô sắp phải thành con ngoài giá thú rồi.
Không ngờ là cô lại chủ động nhắc tới chuyện này, Phạm Trọng Nam vui sướng đưa tay nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt như đuốc, 'Muốn gả cho anh rồi sao?'
'Đúng đó, Phạm tiên sinh, em muốn gả cho anh, muốn anh cưới em về, có nể mặt nhận lời không?' Hắn muốn trêu cô, vậy cô cứ theo ý hắn thôi.
'Giang tiểu thư, xin hỏi cưới cô có ích lợi gì không?'
'Nếu như không có ích lợi gì, Phạm tiên sinh có còn muốn cưới không đây?'
'Tài nấu ăn của em thế nào?'
'Rất bình thường.'
'Có biết hầu hạ ông xã không?'
'Không biết.'
'Có biết làm ấm giường không?'
'Không biết.'
'Vậy tại sao anh phải cưới em?'
'Anh không muốn cưới em cũng không sao! Tin rằng với dung mạo xinh đẹp của em, còn có một đống lớn đàn ông không ngại cưới một tặng một.'
'Em nói cái gì?' Sắc mặt Phạm Trọng Nam chợt thay đổi hẳn, cái gì kêu là “cưới một tặng một”?
Giang Tâm Đóa kéo bàn tay đang nghịch trên tóc mình xuống đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, 'Phạm tiên sinh, anh không ngại em mang theo đứa con trong bụng này đi gả cho người đàn ông khác đấy chứ?'
'Nghĩ cũng đừng nghĩ!' Cô lại có thai sao? Phạm Trọng Nam kích động xoa nhẹ bụng cô qua lớp áo, dù kích động nhưng bàn tay to cũng không dám dùng sức quá lớn, 'Có từ lúc nào vậy?'
'Chắc là có lúc ở Moscow.'
'Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại một lần cho chắc chắn sau đó lập tức xử lý chuyện kết hôn. Xin lỗi em, đều tại anh, từ lúc về đến giờ đều bận bịu công việc, không để ý đến sức khỏe của em.'
'Vừa nãy không phải anh nói em tài nấu ăn không giỏi, không biết hầu hạ ông xã, lại không biết làm ấm giường sao? Giờ cưới gấp vậy làm gì?' Cô bĩu môi.
'Đương nhiên là phải cưới gấp rồi. Không biết nấu ăn không sao, không biết hầu hạ ông xã không sao, để ông xã hầu hạ em, được không?'
'Vậy bắt đầu đi. Em muốn ông xã bế em đi tắm!' Cô vòng tay qua cổ hắn, nghịch ngợm nói.
'Rất vui lòng!' Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, vững vàng đi về phía phòng tắm.