'Phạm Trọng Nam, anh ra mở cửa được không? Không nhìn thấy anh, em lo lắm...'
Lo? Đóa Đóa đang lo lắng cho hắn?
Dù thần trí mơ hồ hắn cũng nghe ra được giọng của cô như sắp khóc rồi.
Hắn sao đành lòng để cô khóc chứ?
Phạm Trọng Nam nhắm chặt hai mắt, lần nữa đè nén ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong người hắn.
Dược tính đã khống chế hành động và tư duy của hắn nhưng lòng hắn chỉ cần nghĩ đến cô liền.
'Đóa Đóa...Đóa Đóa...' Hắn không ngừng gọi tên cô, thần trí tán loạn dần quay trở lại...
Giang Tâm Đóa không ngừng đập mạnh vào cánh cửa, mạnh đến nỗi bàn tay nhỏ nhắn của cô đã bắt đầu đỏ lên...
'Phạm Trọng Nam!' Lúc này cô đã hoảng sợ, bối rối đến cực điểm.
Bên trong thế nào rồi? Tiếng quát mắng, tiếng khóc đã không còn, nhưng...
'Các người nhanh lên, nhanh mở cánh cửa này ra!' Giang Tâm Đóa lo lắng đến phát khóc, cô run giọng nói.
'Phu nhân, đừng lo lắng, qua chừng hai phút nữa là chúng tôi có thể mở được cửa rồi.' Giám đốc bộ phận an ninh len lén đưa tay lau mồ hôi trán, trấn an cô.
Nếu như boss ở bên trong xảy ra chuyện gì, ông tuyệt đối không thể tránh khỏi trách nhiệm.
'Phạm Trọng Nam, có phải anh không khỏe không? Anh nói chuyện đi! Nói chuyện đi!' Nước mắt của Giang Tâm Đóa rốt cuộc không nhịn được lăn dài trên má.
'Tôi lập tức gọi bác sĩ tới.' James nói rồi lấy điện thoại ra ấn số.
'Phạm Trọng Nam, anh mở cửa nhanh lên!' Cố bức cho nước mắt không rơi, Giang Tâm Đóa tuyệt vọng gọi. Cô biết hắn ở bên trong nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không sẽ không như thế này.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng gọi, Phạm Trọng Nam cắn môi đến sắp nát, cố gắng khống chế con dã thú đang kêu gào đòi thoát khỏi lồng trong cơ thể hắn.
'Đóa Đóa...Đóa Đóa...' Hắn rũ mạnh đầu, muốn cho ý thức tỉnh táo lại đôi chút, 'Đóa Đóa, là em sao?'
Vốn đã bị hắn đánh đến nằm rạp trên sàn, Giang Tịnh Văn nghe hắn không ngừng gọi cái tên kia thì tức giận chống tay ngồi dậy, gượng đứng lên lao đến muốn khống chế người đàn ông đang quỳ trên sàn kia một cách hoàn toàn mất đi lí trí.
Đột nhiên bị kìm chế khiến Phạm Trọng Nam tức giận đến phát cuồng, lần nữa mất đi sự tỉnh táo.
'Cút!' Hắn phẫn hận nhấc chân dùng sức đá về phía Giang Tịnh Văn đang tìm cách khống chế mình.
'A!' Giang Tịnh Văn bất ngờ bị đá một cước ngã lăn trên sàn, miệng bật ra một tiếng rên thống khổ.
'Phạm Trọng Nam, anh mau mở cửa cho em vào!' Tiếng xung đột, tiếng thét, tiếng rên trong phòng khiến cả người Giang Tâm Đóa run lên, đôi tay đập cửa càng thêm dùng sức.
Đang lúc cô hoảng loạn đập cửa thì hai nhân viên kỹ thuật của bộ phận bảo an đã mở được khóa, đẩy cửa ra...
'Phạm Trọng Nam...'
Giang Tâm Đóa là người đầu tiên xông vào.
Nghe được tiếng bước chân rõ ràng và tiếng kêu đầy lo lắng, Phạm Trọng Nam mặc kệ bản thân chật vật, gắng gượng chống tay đứng dậy.
Tận mắt nhìn thấy một Phạm Trọng Nam gần như mất đi lí trí, Giang Tâm Đóa kinh hoàng trợn to mắt, sau lưng những người khác thì tự động xoay mặt sang hướng khác.
'Đóa Đóa...em ở đây!' Lần nữa rũ mạnh đầu, Phạm Trọng Nam tận lực tập trung lại ý thức đã mơ hồ của mình.
'Sao anh lại như thế...' Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể hắn nhưng giờ là lúc thanh thiên bạch nhật, hơn nữa đây là công ty, trước mặt bao nhiêu nhân viên, đôi má cô trong chớp mắt đỏ ửng.
Nghe giọng nói quen thuộc, Phạm Trọng Nam vụt quay đầu lại.
Đôi mắt âm trầm đỏ những tia máu đã nhìn thấy mục tiêu, theo bản năng, Phạm Trọng Nam nhào đến, sít sao ôm lấy bóng dáng mảnh mai kia.
'Đóa Đóa...là em...là em thật rồi...' Ôm lấy thân hình mềm mại quen thuộc kia, hắn hít sâu một hơi mùi thương quen thuộc chỉ của riêng cô, mê sảng gọi.
Nhận ra cơ thể và tinh thần của boss xuất hiện trạng thái khác thường, James lập tức cởi áo vest khoác lên thân thể trần trụi của hắn.
'Đóng cửa lại, dìu boss vào phòng nghỉ.' James tỉnh táo ra lệnh cho ba người đang đứng sau lưng mình.
'Được.' Giám đốc bộ phận an ninh và hai nhân viên kỹ thuật vội quay lại, bước đến định dìu Phạm Trọng Nam.
'Cút đi. Đừng đụng vào tôi.' Phạm Trọng Nam tức giận trừng mắt, một tay dùng sức đẩy những bàn tay đang vươn về phía mình tay kia vẫn ôm chặt lấy Giang Tâm Đóa sau đó quay sang cô gái đang chật vật nằm trên sàn, quần áo không chỉnh tề...
'Tiện nhân này, lại dám...dám bỏ...aaa...' Lời còn chưa nói hết, trên cơ thể một bộ phận nào đó trướng đau khiến hắn thống khổ rên lên một tiếng.
Thuận theo hướng tay hắn chỉ, Giang Tâm Đóa, James cùng ba người còn lại lúc này đã phát hiện cô gái lúc nãy bị Phạm Trọng Nam đá lăn đến gần bàn làm việc.
Vừa nhìn, mắt ba người đã trợ to, không thể tin nổi vào mắt mình!
Mà Giang Tâm Đóa thì đờ người ra...
Tuy rằng gương mặt của Giang Tịnh Văn đã bị Phạm Trọng Nam đánh đến sưng lên, khóe môi còn rướm máu, đầu tóc hỗn độn nhưng Giang Tâm Đóa vẫn nhìn ra được, gương mặt kia giống với mình đến mức nào.
Cô ta là...
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Giang Tịnh Văn lúc này đã hoàn hồn lại, cả người co rúm, lắp bắp nói, 'Tôi là...tôi là...tôi là em song sinh của cô ta...' Không suy nghĩ nhiều nữa, Giang Tịnh Văn lúc này chỉ muốn thoát thân, cố gắng chỉnh đốn lại trang phục lúc này đã gần như không đủ che thân, cô đứng dậy khóc lóc tố, 'Anh ta...là anh ta muốn cường bạo tôi...' Cô chỉ tay về phía Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa đang ôm nhau, tận lực giả trang cho mình vẻ mặt khiếp sợ lẫn vô tội.
'Nói nhảm!' Nghe vậy cơn giận trong lòng Phạm Trọng Nam bùng lên, 'Trói cô ta, nhốt lại cho tôi!'
Giám đốc bộ phận an ninh và hai nhân viên kỹ thuật nghe lệnh của boss thì lập tức tiến đến giữ chặt Giang Tịnh Văn lúc này đang giãy dụa không ngừng kia...
'Là anh ta muốn cường bạo tôi, là anh ta muốn cường bạo tôi... Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát...'
Bị ba người đàn ông cao lớn kìm chế, Giang Tịnh Văn hoảng loạn gào thét...
'Tiện nhân! Tôi nhất định sẽ không tha cho cô! Tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết!' Dục vọng một lần lại một lần hành hạ cộng thêm lời vu khống của Giang Tịnh Văn khiến Phạm Trọng Nam tức điên lên, cuồng giận mắng.
Thấy boss của mình đã hoàn toàn mất đi lý trí nhưng vẫn ôm chặt phu nhân không chịu buông, James bình tĩnh chỉ huy giám đốc an ninh và hai nhân viên áp tải Giang Tịnh Văn xuống.
'Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài.' Trước khi họ rời đi, hắn nghiêm giọng dặn dò.
Khi ba người giải Giang Tịnh Văn đi rồi, bác sĩ nội trú của công ty cũng đã đến, dưới sự mềm dịu khuyên bảo của Giang Tâm Đóa, Phạm Trọng Nam cuối cùng cũng chịu đi vào phòng nghỉ, đồng ý cho bác sĩ rút máu để kiểm tra xong, lại dưới sự dỗ dành của Giang Tâm Đóa, đồng ý uống thuốc an thần, không lâu sau thì ngủ mất, gian phòng mới xem như an tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, nhận được tin không lành, hai vợ chồng Phạm Uyển Viện cũng đã lập tức chạy đến.
'Chắc là Phạm tiên sinh bị người ta bỏ thuốc.' Bác sĩ sau khi kiểm tra sơ bộ tình hình của Phạm Trọng Nam thì đưa ra kết luận ban đầu.
'Bị bỏ thuốc?' Giang Tâm Đóa ngồi nơi mép giường lo âu nhìn Phạm Trọng Nam lúc này vẫn nhắm chặt mắt, gương mặt đỏ ửng vì thuốc, 'Chẳng trách tính tình lại trở nên nóng nảy như thế, vậy phải làm sao đây?'
'Đợi sau khi có kết quả xét nghiệm máu thì chúng ta sẽ biết cụ thể. Kết quả sẽ có nhanh thôi.'
'James, mau đi sắp xếp xe, chúng ta lập tức đưa Frank vào bệnh viện.' Phạm Uyển Viện bình tĩnh chỉ huy.
James lập tức rời đi thực hiện mệnh lệnh.
'Anh đi xem lại camera an ninh ở tất cả các lối ra vào hôm nay.' Lạc Khải nhìn Phạm Uyển Viện nói, 'Em ở lại lo cho Frank và Đóa Đóa.'
'Em biết rồi.' Phạm Uyển Viện gật đầu với chồng.
Thế là lúc này trong gian phòng nghỉ chỉ còn lại ba người, Phạm Trọng Nam thì bởi vì thuốc an thần mà mê man ngủ, hai người còn lại là Giang Tâm Đóa và Phạm Uyển Viện.
'Đóa Đóa, xảy ra chuyện gì vậy?' Phạm Uyển Viện cũng ngồi xuống bên giường, nhỏ giọng hỏi.
Giang Tâm Đóa đem tất cả những chuyện mà cô biết kể lại một lần, Phạm Uyển Viện càng nghe đôi mắt càng mở to, quả thực không thể tin những điều mình vừa nghe được.
'Vậy cô gái kia là ai?'
'Sara...' Giang Tâm Đóa lẳng lặng nhìn bà, chậm rãi nói, 'Là một cô gái có gương mặt giống với cháu như đúc.'
Điều này cũng giải thích được vì sao cô ta có thể tự do ra vào tập đoàn Phạm thị, thậm chí vào được phòng làm việc của Phạm Trọng Nam hơn nữa còn có thể bỏ thuốc hắn.
Nhưng chuyện này nhất định có liên quan đến em trai cô Giang Viễn Hàng.
Thảo nào Tiểu Hàng lại nhờ cô đi mua đồ dùm, đây chẳng qua là vì muốn mượn cớ để cô rời khỏi, để cô gái kia dễ dàng tiến vào mà thôi.
Tại sao em trai lại phải làm như vậy?
Em trai có liên hệ như thế nào với cô gái kia?
Tất cả mọi chuyện đều quá mờ mịt khiến Giang Tâm Đóa cảm thấy như đang đi giữa sương mù, nhìn thế nào cũng không rõ ràng.