Nhưng hôm qua mới đám cưới, tối qua là tân hôn, đại Boss có cần phải hy sinh cho công việc đến thế không? Không đi hưởng tuần trăng mật thì cũng thôi đi, tệ nhất là bỏ lại cô dâu một mình ở một nơi xa lạ ở nước ngoài.
Những lời này đương nhiên Lý Triết chỉ có thể chôn ở trong lòng, sao hắn có thể thực sự dám lên tiếng chỉ trích boss của mình được, làm thế có khác gì tự tay hất đổ chén cơm của mình, nhất là khi có một ông chủ như Phạm Trọng Nam chứ?
Tâm tư của Boss trước giờ luôn thâm sâu khó lường, hắn theo bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy rồi nhưng có rất nhiều chuyện vẫn nhìn không thấu nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi phí thời gian đi tìm những câu trả lời.
'Ồ!' Bị người ta nhìn thấu tâm sự Giang Tâm Đóa có chút không được tự nhiên, cô chậm rãi đi đến bên bàn thức ăn đã được bày sẵn ngồi xuống, nhìn thấy một bàn toàn những món Tây, cô hoàn toàn chẳng có chút thèm ăn nào.
Uống một ly nước trái cây, ăn mấy miếng salad rồi cô buông nĩa xuống, không muốn ăn nữa.
'Thức ăn không hợp khẩu vị sao?' Ngồi ở sofa gần đó đợi, thấy vậy Lý Triết lên tiếng hỏi.
Khách sạn này thuộc hoàng thất nước Anh, ngày thường chỉ toàn chiêu đãi danh sĩ quý tộc, cách biệt với thứ dân chính là một trong những đặc điểm của nó, cho nên nơi đây cũng chỉ cung cấp những món ăn Anh quốc chính tông nhất.
'Cũng không tệ.' Giang Tâm Đóa nở một nụ cười nhàn nhạt, cô đặt chiếc ly không xuống bàn rồi đi đến chiếc sofa đối diện với Lý Triết ngồi xuống, 'Vừa nãy anh nói có chuyện muốn bàn với tôi?'
'Phải đó. Là thế này...' Lý Triết rút từ cặp táp ra mấy phần hồ sơ đủ màu sắc đặt xuống bàn, 'Đây là tư liệu của một số trường đại học ở Luân Đôn, cô có thể tham khảo xem.'
'Tư liệu của trường đại học? Đưa cho tôi làm gì?' Giang Tâm Đóa tò mò lật xem mấy phần catalogue đầy màu sắc giới thiệu về các trường đại học nổi tiếng ở Luân Đôn, giọng khó hiểu.
'Không phải cô còn chưa học xong chương trình đại học sao? Ý của Boss là để cô tự quyết định muốn xin học ở trường nào, hoặc là cô muốn quay về nước cũng có thể.'
Nếu như không phải trước hôn lễ xảy ra chuyện kia, chắc chắn là Giang Tâm Đóa sẽ quyết định quay trở về nước tiếp tục chương trình học còn dở dang của mình nhưng giờ cô lại có chút chần chừ do dự.
Chuyện đã xảy ra, mặc kệ áp chế thế nào thì cũng sẽ có người biết được. Lời đồn đãi đáng sợ thế nào cô đã được nếm qua.
Còn nếu lựa chọn học tập ở đây, ngôn ngữ không phải là vấn đề lớn nhưng cô lại không nỡ xa người bạn tốt Dung Dung của mình.
Cũng không biết bạn ấy ra sao rồi? Từ khi xảy ra chuyện những bức ảnh kia, cô vẫn không có cách nào liên lạc được với Dung Dung.
'Để tôi suy nghĩ kỹ đã.' Giang Tâm Đóa buông những phần tư liệu đầy màu sắc xuống bàn nhìn sang Lý Triết, còn chưa lên tiếng hỏi thì Lý Triết dường như biết cô muốn biết gì, lần nữa rút trong cặp táp ra một chiếc điện thoại đặt riêng tinh xảo, 'Điện thoại này là Boss dặn tôi làm.'
'Cám ơn.' Giang Tâm Đóa cầm lấy điện thoại, từ hôm rời khỏi nhà họ Phạm đến hôm nay cô vẫn không có cách nào liên hệ với bất cứ ai.
'Đây là chuyện tôi phải làm' Lý Triết thu lại những tờ catalogue cho vào lại trong cặp táp, 'Boss còn bảo tôi báo với cô, nếu như cô muốn đi dạo, tham quan Luân Đôn, tôi sẽ sắp xếp người đi cùng cô, nếu như cô không muốn đi thì tạm thời dọn đến chỗ của ngài ấy ở.'
Còn đi dạo??!! Cô hiện giờ đi đường còn khó nói gì là đi dạo.
'Không đi đâu. Tôi tạm thời dọn về chỗ của anh ta vậy.'
'Vậy được, tôi đưa cô đi.'
Giang Tâm Đóa vốn cũng chẳng có hành lý gì nên chỉ một hai phút sau cô đã cùng Lý Triết rời khỏi khách sạn lên xe quay về chỗ ở của Phạm Trọng Nam nằm ở trung tâm thành phố Luân Đôn.
***
Nơi ở của Phạm Trọng Nam nằm trong khu nhà giàu ở đường Bishop, vốn là một gian nhà xa hoa căn bản là không thể phân hơn kém với nhà lớn của họ Phạm ở Singapore.
Nằm trên một mảnh đất rộng hơn một nghìn mét vuông, bên trong là vườn hoa lớn và một hồ nước nhân tạo, trong nhà còn có một rạp chiếu phim nhỏ, mười phòng ngủ, mười hai toillet, trên mỗi tầng đều có phòng sách riêng, còn có hồ bơi, phòng tập tym, phòng tắm jacuzzi, khu vực riêng dành cho người hầu, nhưng khiến Giang Tâm Đóa thích thú nhất chính là gian thư phòng liên kết với ban công lộ thiên trên tầng cao nhất.
Ngồi ở đây, không cần đi cũng có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài vườn hoa, nếu có thể pha một bình trà nóng, ngồi ở đó vẽ tranh nhất định là rất thoải mái, Giang Tâm Đóa nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng một căn nhà lớn như vậy, ngoại trừ quản gia và vài người làm thì chỉ còn lại cô, thật quá trống trải.
Lý Triết sau khi đưa cô đến đây, dặn dò quản gia xong thì đã rời đi.
Quản gia đưa Giang Tâm Đóa đi tham quan căn nhà nhưng chỉ mới đi được vài chỗ thì cô đã không có cách nào tiếp tục được nữa, hai chân vừa mỏi vừa không có sức nên đành quay trở lại phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính ở đây lại không trang trí bằng màu đen hoặc màu tối giống phòng ngủ của Phạm Trọng Nam ở nhà lớn của họ Phạm mà là màu vàng nhạt, ấm áp lại sáng sủa, trên sàn là tấm thảm Ba Tư mềm mại cực thoải mái.
Giang Tâm Đóa mở tủ quần áo, bên trong đã bày sẵn thật nhiều quần áo của nữ, cô tùy tiện chọn lấy một bộ áo ngủ bằng lụa màu vàng nhạt thay vào sau đã ngả vào chiếc giường lớn mềm mại thoải mái trong phòng, chẳng bao lâu sau đã trầm trầm ngủ mất.
...
Trong một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô Moscow, một chiếc Landrover màu đen đỗ lại trước một rặng bạch dương trắng xóa.
Tháng bảy, thời tiết của Moscow thật mát mẻ dễ dịu, người đàn ông trong bộ Tây trang màu đen đứng tựa người vào đầu xe, tay trái kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại rít một hơi sau đó lại tiếp tục nhìn về mảnh đất rộng vô cùng tận cách đó không xa như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, ngay cả một chú sóc tinh nghịch từ trên cây nhảy xuống nắp capo mà hắn cũng không hề hay biết.
Mãi cho đến khi điện thoại di động trong túi áo rung lên hắn mới dụi tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra đón nghe.
'Boss, phu nhân đã trở về nhà ngài.' Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của người trợ lý đắc lực, Phạm Trọng Nam chỉ hời hợt “Ừ” một tiếng.
Biết Boss của mình trước giờ không nói nhiều, Lý Triết lại tiếp tục báo cáo, 'Về chuyện học của phu nhân, cô ấy nói còn phải suy nghĩ thêm.'
'Tôi biết rồi.' Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng lên tiếng nhưng như vậy cũng chứng tỏ là vấn đề này kết thúc tại đây.
'Có cần tôi bay tới Moscow bây giờ không?' Chuyện tư đã báo cáo xong giờ chuyển sang chuyện công.
'Không cần, cậu tạm thời lưu lại Luân Đôn.' Phạm Trọng Nam chỉ nói đơn giản một câu rồi ngắt máy.
Tạm thời lưu lại Luân Đôn là ý gì?
Lý Triết ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại di động trên tay sớm đã bị ngắt máy, suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Hắn biết Phạm Trọng Nam đã tròn mười năm, đi theo bên cạnh anh ta làm việc cũng đã sáu năm, mặc kệ là chuyện công hay chuyện tư hắn đều đã trở thành người trợ lý không thể thiếu.
Lần này Boss một mình bay đến Moscow thị sát tình hình thi công thị trấn là bởi có chuyện về vị Phạm phu nhân tân nhiệm cần Lý Triết xử lý. Nhưng đã xử lý xong rồi vì sao Boss còn bảo hắn tiếp tục lưu lại Luân Đôn mà lại không giao cho bất kỳ công sự nào, điều này thật khiến hắn cảm thấy không quen.
Nhưng mệnh lệnh của Boss hắn không thể không phục tùng. Lý Triết cho điện thoại vào túi nhìn lại tòa nhà xa hoa cực điểm mới vừa được mua cách đây không lâu sau lưng mình.
Boss bảo hắn lưu lại, chắc là vì không yên tâm vị Phạm phu nhân tân nhiệm kia chứ gì?