Qua một năm cố gắng, bút pháp của cô đã từ ban sơ chỉ có thể dùng bút chì miêu tả những đường nét trên mặt hắn cho đến bây giờ, đã có thể dùng màu nước hoặc bút sáp hoặc sơn dầu miêu tả một cách tinh tế ánh mắt thâm thúy và từng biểu cảm nhỏ trên mặt hắn, cô đem hết nỗi tưởng niệm của mình gửi gấm trong ngòi bút, cho nên mỗi một nét vẽ đều cực sống động và mang theo vô hạn tình cảm.
Một đêm khuya vắng nào đó, khi Đường Nhĩ Ngôn phong trần gió bụi từ nước Mỹ xa xôi quay về nhìn thấy cả một gian phòng rộng lớn chất đầy những bức tranh chỉ vẽ mỗi mình mình, nói không cảm động là giả, từ phía sau ôm lấy cô gái đang ngồi trước giá vẽ, 'Không phải trước đây đều thích vẽ phong cảnh sao?'
'Vẽ phong cảnh rất cô tịch.' Cô buông bút vẽ xuống, tựa vào lồng ngực xa cách đã lâu một cách ỷ lại, 'Trong đó chỉ có phong cảnh thôi. Vẽ người, là em với anh cùng nhau, lúc anh làm việc, lúc anh mỉm cười, lúc anh hút thuốc, hoặc chỉ đơn giản là những lúc anh nhìn em, em sẽ không thấy cô độc nữa...'
'Thật là nha đầu ngốc.' Hắn nhắm mắt lại, có chút đau lòng, vì sự cô độc của cô mà đau lòng vì thế lần nữa đề nghị, 'Anh đưa em đến Luân Đôn học vẽ, được không?'
'Em không muốn đi.' Cô cũng lần nữa cự tuyệt như lần trước.
'Tại sao chứ?'
'Em muốn ở đây đợi anh trở về.' Đối với cô mà nói, nơi này đã là nhà của cô, là một cảng tránh gió an toàn mà hắn đã vì cô mà tạo dựng nên.
'Không phải anh đã trở về rồi sao?' Đường Nhĩ Ngôn bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng. Cho hắn thêm thời gian một năm nữa, khi bản đồ sự nghiệp của hắn đã trải rộng, hắn sẽ không còn bận rộn như vậy nữa.
Đúng vậy, hắn quay trở về, thông thường mà nói đều là một hai tháng mới quay về một lần. Tính tới tính lui, trong một năm này, thời gian mà cô và hắn ở bên nhau tuyệt đối không vượt quá mười ngày.
Điều khiến cô khó hiểu nhất là, trong những lần quay về ít ỏi đó, hắn đều không đụng đến cô.
Lúc ban đầu, hắn có thể dùng lý do thân thể của cô còn chưa thích hợp để làm lý do nhưng nửa năm sau này, khi thân thể của cô đã khôi phục không còn vấn đề gì, hắn vẫn như cũ, chỉ cùng cô đơn thuần đắp chăn ngủ.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn đơn thuần như vậy, mỗi lần đều là sít sao ôm cô, nhiệt tình hôn cô hôn đến không thở nổi nhưng hắn chính là không thực sự muốn cô, không giống như trước đây mỗi lần ôm cô đều khiến cô sống dở chết dở.
Mỗi lần nhìn theo bóng lưng của hắn khi hôn cô xong lại vào phòng tắm tắm nước lạnh, ánh mắt Sở Tư Nhan không khỏi ảm đạm hẳn đi. Trong một năm này, cô luôn cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như càng lúc càng xa.
Cảm giác như Đường Nhĩ Ngôn nuôi cô, giống như nuôi một con chim khổng tước trong chiếc lồng vàng.
Lần trước hắn trở về đưa cô đi tham gia tiệc mừng của Đường thị tổ chức, lúc đó Sở Tư Nhan mới gặp lại Thẩm Tích. Hiện giờ cô đã là quản lý cấp cao của Đường thị, cách gần một năm gặp lại, trông cô càng thêm thành thục và xinh đẹp, trong bộ lễ phục màu đen, trông Thẩm Tích thật xinh đẹp và quyến rũ.
Mà điều khiến cô để tâm chính là, ánh mắt Thẩm Tích nhìn Đường Nhĩ Ngôn giống như một thiếu nữ đang nhìn người tình trong mộng của mình vậy, có chút đắm đuối, có chút si mê, chỉ có điều Thẩm Tích che dấu rất khéo mà thôi.
Cô luôn biết, quan hệ giữa Thẩm Tích và Đường Nhĩ Ngôn không tầm thường nhưng cô thế nào cũng không nghĩ ra Thẩm Tích lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Sở Tư Nhan lắc lắc đầu như muốn rũ hết những suy nghĩ không hay đó ra khỏi đầu mình nhưng cầm bút lên hồi lâu mà vẫn không có tâm tình tiếp tục vẽ.
Hai ngày cuối tuần này cô vẫn một mực ở trong phòng vẽ tranh nhưng lại không vẽ nổi một bức tranh nào, cứ cầm bút rồi lại ngẩn người, cuối cùng chỉ đành buông bút bước ra chiếc xích đu ngoài ban công, ngơ ngẩn nhìn về phía bức tranh vẽ hắn đang dở dang kia.
'Đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?'
Đường Nhĩ Ngôn đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy lại là cảnh tượng cô gái của hắn đang đong đưa trên xích đu ngẩn người, ngay cả hắn vào lúc nào cô cũng không phát hiện. Hắn đi đến sau lưng cô, vừa hỏi vừa vươn tay kéo cô vào lòng.
Nghe giọng hắn Sở Tư Nhan vụt ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn người đàn ông.
'Thấy anh trở lại, không vui sao?' Cúi thấp đầu, hai tay đặt lên vai cô, môi kề sát bên tai cô vui vẻ hỏi.
Sở Tư Nhan bỗng đột ngột đứng lên, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, chủ động mà nhiệt tình hôn hắn.
Vừa về tới nhà người đẹp đã chủ động yêu thương nhung nhớ đương nhiên là một chuyện rất vui vẻ.
Hắn ôm chặt lấy cô, nhiệt tình hôn trả lại cô, thậm chí là càng cuồng nhiệt hơn, khí thế đó, giống như muốn nghiền nát đôi môi anh đào của cô, tận hưởng hết những ngọt ngào trong miệng cô, dường như thế nào cũng không đủ, càng hôn càng thâm nhập, chẳng mấy chốc đã hôn đến chiếc miệng nhỏ của cô vừa sưng vừa tê dại.
Sở Tư Nhan cảm thấy mình ở trong lòng hắn đã sắp bị hòa tan, cũng cảm thấy mình sắp bị hắn dung nhập vào trong cốt tủy, cùng hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh kết hợp thành nhất thể.
Cô không muốn hắn lại buông mình ra đi tắm nước lạnh, thân thể càng chui sâu vào trong lòng hắn, hai tay ôm lấy vòng eo tinh tráng càng thêm dùng sức, 'Nhĩ Ngôn, ôm em, em muốn anh ôm em...'
Một đêm đó, Đường Nhĩ Ngôn ôm cô, muốn cô, một cách triệt để.
Nhưng sáng hôm sau khi Sở Tư Nhan tỉnh lại lại thấy hắn cầm một ly nước ấm, tay kia cầm một viên thuốc muốn cô uống nó. Lòng cô bắt đầu lạnh xuống, theo bản năng lắc đầu muốn cự tuyệt, thân thể không ngừng lùi đến cuối giường, muốn tránh khỏi hắn càng xa càng tốt.
'Nhan Nhan, nghe lời.' Giọng người đàn ông thật nhạt nhưng lại mang theo một sự nghiêm khắc không cho người khác cự tuyệt.
'Tại sao chứ?' Lúc ba chữ này được thốt ra, vành mắt của cô đã đỏ lên, giống như đã nghĩ ra điều gì.
Tối hôm qua, từ đầu đến cuối hắn đều có tránh thai, tại sao còn muốn cô uống thuốc? Hắn thật sự không muốn có con với cô đến vậy sao?
Cô gái của hắn cũng không phải rất ngốc! Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên, 'Đã lâu không muốn em, quá kích động, nên bao bị rách rồi.'
'Anh...' Đôi má trắng nõn trong phút chốc nóng như thiêu, tuy rằng đã nhiều lần làm chuyện đó nhưng đường hoàng nói ra như vậy cô vẫn không tránh khỏi thẹn thùng, '...gạt người ta.'
'Không có gạt em. Có muốn anh đến phòng tắm lấy tang chứng vật chứng cho em xem không?'
'Không được nói nữa, em không muốn nghe.' Cô thẹn thùng bịt chặt hai tai lại, mắt nhắm lại không dám nhìn hắn, bầu không khí vốn có chút đè nén và nặng nề bỗng chốc trở nên thật ái muội.
'Em uống một lần này thôi, lần sau anh nhất định sẽ cẩn thận, được không?' Hắn cực có kiên nhẫn dỗ dành cô.
'Nếu như thực sự có cục cưng, chúng ta không thể giữ sao?' Cô mở to mắt nhìn hắn, trong đáy mắt giấu không được nỗi khát khao.
Đường Nhĩ Ngôn vẫn tươi cười, 'Em còn đang học đại học, chuyện này chúng ta bàn sau, được không?'
'Người ta cũng có thể vừa đi học vừa có con mà.' Cô không nhịn được phản bác lại, chính là không muốn uống viên thuốc đó, cảm giác giống như nếu uống thuốc cũng giống như chính tay giết đi cốt nhục của mình vậy, cô không đành lòng.
Mặc dù, cục cưng nếu có đi chăng nữa cũng chỉ là một tế bào mà thôi, cô vẫn cực độ không nỡ.
'Em còn nhỏ.' Còn chưa tròn hai mươi tuổi, cho dù thân thể cô không đáng ngại hắn vẫn không muốn để cô làm mẹ sớm như vậy.
'Nhưng anh không còn nhỏ nữa.' Đàn ông ở tuổi này như hắn cũng nên kết hôn sinh con rồi, huống gì nhà họ Đường chỉ có mỗi một mình Đường Nhĩ Ngôn hắn là cháu đích tôn, Đường lão thái gia chắc là sớm đã trông chờ hắn kết hôn sinh con rồi chứ?