'Tại sao lại không nói? Anh ta không thích trẻ con sao?'
'Không phải. Thời cơ chưa tới. Để nói sau đi. Dù sao chuyện kết hôn cũng có thể đợi đến khi sinh con xong rồi tính mà.'
'Lúc mình kết hôn bạn không thể làm phù dâu của mình. Lúc bạn kết hôn mình lại không thể làm phù dâu của bạn. Thật đáng tiếc.' Giang Tâm Đóa chặc lưỡi.
'Không sao đâu mình đâu có ngại bạn với Bối Bối làm hai cô phù dâu xinh đẹp của mình. Dù sao hiện giờ bạn cũng độc thân mà. Ừm, nói về bạn đi, lúc nào thì định cùng Phạm tiên sinh tái hôn đây? Hay là chúng ta cùng nhau tổ chức đám cưới đi? Ừm, suy nghĩ này cũng không tệ nha!'
'Không tệ cái gì mà không tệ.' Suy nghĩ vớ vẩn như vậy mà cô cũng nghĩ ra được. 'Bọn mình đã kết hôn rồi. Với lại anh ta nói muốn theo đuổi mình, mình còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác có người theo đuổi nên...cứ để anh ta theo đuổi cho đã đi.'
Nói đến theo đuổi, bởi vì lần chat webcam tối hôm đó bị hắn lừa gạt, bị ăn đậu hũ một cách trắng trợn kiến cô tức giận suốt ba ngày, ba ngày nay cô không nhận điện thoại của hắn, cũng không trả lời tin nhắn chứ đừng nói là lên mạng chat với nhau.
'À, vậy là bạn ám mình cũng chưa được người ta theo đuổi đủ đúng không? Nhưng bạn nhắc cũng đúng, Lý Triết nhà mình với Phạm tiên sinh nhà bạn giống hệt nhau, cũng chưa từng theo đuổi mình. Được, vậy chúng ta cứ để họ theo đuổi cho đã đi. Cho họ biết, muốn lấy được vợ không phải dễ dàng như vậy.'
'Nhưng người đó là người kiếp trước đã chôn bạn đấy nhá!' Giang Tâm Đoá cười trêu bạn.
'Dám cười mình phải không? Còn Phạm tiên sinh nhà bạn thì sao? Không phải nói muốn theo đuổi bạn sao? Sao bạn về đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa qua thăm? Bảo anh ta qua đi, thuận tiện dẫn tiểu suất ca qua cho mình xem mặt luôn.'
Nhắc đến cậu bé chỉ mới được nghe danh và xem hình chứ chưa gặp mặt kia, Dương Dung Dung háo hức quá đỗi.
'Bạn nhìn Bối Bối không phải cũng vậy sao?'
'No no no, tuyệt đối không giống!'
Tuy rằng hai gương mặt không khác nhau gì mấy nhưng chỉ nhìn qua ảnh chụp cô đã biết cậu bé kia tính tình trầm ổn, tuyệt đối không giống với tính cách linh lợi sáng sủa của Bối Bối.
'Vậy bạn đợi Tiểu Dật nghỉ hè thì mới được.'
'Con nít mới năm tuổi thôi mà, xin nghỉ mười ngày nửa tháng qua đây chơi thì quan trọng gì. À này, mình có chuyện muốn hỏi bạn...' Dương Dung Dung đáp tay lên vai Giang Tâm Đóa, kề sát miệng vào tai cô hỏi nhỏ, 'Lúc bạn mang thai, bạn với Phạm tiên sinh có xxoo không?'
'Dương Dung Dung, mình cảm thấy lúc bạn thất tình đáng yêu hơn nhiều!' Giang Tâm Đoá nửa đùa nửa thật nói.
'Vậy tức là bạn không muốn thấy mình sống vui vẻ có đúng không?'
'Mình không có. Tại bạn lại bắt đầu không đàng hoàng đấy chứ. Cũng không phải là không có kinh nghiệm, suốt ngày cứ hỏi những chuyện này làm gì? Muốn biết chẳng lẽ bạn không biết lên mạng tra sao? Lúc đi khám thai bác sĩ không dặn dò gì sao?' Giang Tâm Đóa bó tay với bạn mình.
'Làm gì mà bực bội vậy? Phạm tiên sinh không có ở đây, không được thỏa mãn?' Thấy Giang Tâm Đoá giơ nắm đấm lên, vẻ mặt Dung Dung vẫn cực kỳ trấn định, 'Đừng quên đứng trước mặt bạn bây giờ là phụ nữ có thai đấy nhé.'
'Mình chưa thấy phụ nữ có thai nào không an phận như bạn!' Giang Tâm Đóa giả vờ giận dỗi.
Hai người vừa cười vừa nói đi đến trạm xe buýt, xe cũng vừa chạy đến thế là hai người cùng lên xe, dù sao cũng thuận đường với lại cảm giác này thật không tệ, rất giống như quay lại thời còn sinh viên, cùng đến trường, cùng tan học vậy.
***
Các tiết học của Giang Tâm Đóa không nhiều lắm, hôm nay chỉ có hai tiết, buổi trưa tan học xong là có thể về nhà nhưng vì khoảng thời gian qua cô nghỉ học khá lâu nên định tranh thủ thời gian nghỉ trưa và buổi chiều nay để ôn tập bù lại.
Giang Tâm Đoá cầm túi xách đi một mình đến trung tâm dành cho sinh viên, định ở đó ăn qua loa cho xong bữa trưa rồi quay trở lại thư viện nhưng đang đi thì từ phía sau có người nhảy đến vỗ vào vai khiến cô giật nảy mình, chưa kịp quay đầu thì đã có người lên tiếng, 'Bạn học Giang, cuối cùng cũng cam lòng quay trở lại trường rồi sao?'
Lạc Tư vẫn treo nụ cười sáng lạn trên môi xuất hiện trước mặt cô.
'Anh không biết người hù người sẽ chết người sao?' Giang Tâm Đoá vỗ vỗ ngực mấy cái để trấn tỉnh lại.
Anh chàng này trở về Melbourne từ lúc nào vậy? Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ không bao giờ quay lại, không ngờ lại gặp lại trong trường.
'Đánh có một cái thôi mà sợ chết người hả? Gan nhỏ đến vậy sao? Đi thôi, mời tôi ăn bữa trưa, thế nào?'
Lạc Tư cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, mỗi lần đứng trước mặt cô vẫn không dằn lòng được, tâm động không thôi.
Cho dù như thật sự không còn cơ hội, hắn vẫn muốn làm bạn với cô. Ai bảo hắn sinh sau đẻ muộn chứ? Ai bảo Frank là trưởng bối của hắn chứ? Ai bảo mọi người đều không xem trọng hắn bằng Frank chứ? Quan trọng nhất là người trong cuộc không xem trọng hắn thì biết làm thế nào.
'Đại thiếu gia, hình như anh mời em thì thích hợp hơn đấy.'
'Frank cho em tiền cấp dưỡng không đủ sao? Anh giúp em đòi thêm.' Nói rồi hắn lấy điện thoại ra làm ra vẻ như sắp gọi điện thoại thật khiến Giang Tâm Đoá bực mình lấy túi xách đập lên người hắn.
Nói chuyện với Lạc Tư thật sự rất vui, rất thoải mái, cũng giống như khi cô ở bên cạnh Dung Dung vậy.
'Được rồi, em mời anh vậy được chưa?' Cô vừa bực vừa buồn cười nhận lời.
Nếu như hắn thật sự gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam, nói không chừng người đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia sẽ ôm cơn tức suốt cả ngày, cô không muốn con trai mình cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay hai cha con đã quay về Luân Đôn rồi. Chỉ mới một tuần thôi mà cô đã nhớ thằng bé lắm rồi!
Buổi chiều từ thư viện bước ra không ngờ lại thấy Lạc Tư đã chờ sẵn ở cửa. Thấy cô bước ra, hắn chỉ tay về phía chiếc xe đậu cách đó không xa ra hiệu sẽ đưa cô về nhà, thuận tiện ăn ké một bữa cơm.
Giang Tâm Đóa chợt nhớ ra Lạc Tư và Dương Dung Dung có lẽ đã lâu chưa gặp nhau, trước đây không phải hai người thân lắm sao? Hôm nay thuận tiện tụ hội một bữa cũng được nên gật đầu đồng ý.
Lo ở nhà không đủ thức ăn, trên đường về Lạc Tư và Giang Tâm Đoá còn ghé vào siêu thị mua một đống lớn rau xanh, thịt cá và hoa quả đủ loại.
Khi xe vừa dừng lại trước cửa nhà họ Giang, còn chưa kịp bước xuống xe thì một bóng dáng quen thuộc đã đập vào mắt Giang Tâm Đoá...
Tiểu Dật của cô sao lại ở đây???
Cô kích động bước xuống xe, Phạm Dật Triển và Bối Bối cùng chạy như bay đến, 'Mẹ...'
'Tiểu Dật... Mẹ nhớ con lắm!' Cô nhấc thằng bé lên định xoay mấy vòng, chỉ tiếc là sức lực không đủ nên chỉ xoay một vòng rồi thả xuống.
'Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm.' Phạm Dật Triển để mặc mẹ hôn như mưa lên mặt mình, haizz, hình như mẹ rất thích hôn người ta thì phải.
'Ai dẫn con đến đây? Ba đâu?' Con nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu, chẳng lẽ đã vào nhà ngồi rồi sao?
Sao đến đây mà không nói trước với cô tiếng nào vậy?
'A, không phải ba đi đón mẹ sao?'
'Đúng đó mẹ, ba đã đi đến trường đón mẹ từ sớm rồi. Mẹ không có nhận được điện thoại của ba sao?' Cô bé Bối Bối cũng bước lên giải thích.
Điện thoại? Chết rồi! Vừa nãy vì ở trong thư viện nên cô đã điều chỉnh điện thoại sang chế độ rung, thảo nào mà không nghe thấy.
Vậy giờ hắn đang ở đâu?
Giang Tâm Đoá có chút bất an đứng thẳng dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem, bên trong hiện lên ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Phạm Trọng Nam.
Đang định gọi lại cho hắn thì đã thấy hắn gọi đến, lần này cô không có chút do dự nào lập tức đón nghe...
'Em đang ở đâu?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của hắn khiến Giang Tâm Đóa có chút chột dạ.
'Em đã về nhà rồi.'
'Về nhà rồi?'
'Dạ. Anh mau về đi. Bọn em đợi anh cùng ăn cơm.'
'Được. Em đợi đấy!'
Ném lại một câu đầy sức uy hiếp kia rồi hắn ngắt máy.
Giang Tâm Đóa nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt, nỗi bất an trong lòng càng sâu.
Hắn bảo cô đợi, giống như thực sự muốn làm gì cô vậy! Chẳng qua cô chỉ không nghe mấy cuộc, à không, ba mươi mấy cuộc điện thoại thôi mà!
Hắn có cần tức giận đến vậy không?
Nói đến ba mươi mấy cuộc điện thoại, có phải hắn luôn gọi không ngừng không?
Buổi tối, bữa cơm tối ở nhà họ Giang rất không giống mọi ngày.
Bàn ăn hôm nay có thật nhiều người nhưng ghế chủ vị chưa có ai ngồi, lúc Giang Tâm Đóa kéo người đàn ông đang tức giận kia vào, ngoại trừ hai đứa nhỏ thể hiện sự hoan nghênh nhiệt liệt ra, những người khác rõ ràng có chút bất ngờ nhưng không ai dám lên tiếng.
Người đàn ông vẻ mặt không vui không có chút chần chừ trực tiếp kéo ghế chủ vị ngồi xuống, giống như hắn thực sự là chủ nhân ở đây vậy.
Giang Tâm Đóa kéo ghế ngồi xuống bên trai hắn, hai đứa nhỏ thì cười híp mắt nhao nhao hỏi có thể bắt đầu ăn cơm được chưa.
'Frank...' Trên bàn ăn thái độ tự tại nhất có lẽ chỉ có Lạc Tư, vì khiến cho bầu không khí trong phòng ăn vui vẻ hơn, hắn chủ động lên tiếng chào Phạm Trọng Nam.
'Ừ, làm du học sinh cũng thảnh thơi quá nhỉ.' Có thời gian rảnh chạy tới nhà họ Giang, xem ra trước khi theo đuổi được cô chịu quay lại, hắn nên nghiêm túc suy nghĩ xem có nên dời trọng tâm công việc sang đây hay không, dù sao tổng công ty cũng có Lạc Khải trông chừng.
Còn về chuyện học của con trai, hắn phải suy nghĩ thật kỹ mới được. Dù sao cũng không thể để Lạc Tư tên nhóc này suốt ngày không có chuyện gì cứ đi tìm vợ hắn.
Cái tên không biết tốt xấu này, cứ chuyên môn gây phiền phức cho hắn.