Đưa tay bà nhẹ nhàng, trân trọng phủi sạch những giọt nước mưa rơi trên gương mặt đó...
'Anh à, Frank nó lớn rồi, đã kết hôn, lại còn sinh được hai đứa con thật đáng yêu nhưng nó vẫn còn chưa thoát ra khỏi bóng ma của năm xưa, em phải làm sao mới giúp được nó đây?'
...
Lúc Phạm Uyển Viện rời khỏi vườn hoa nhỏ đi vào nhà chính, Lạc Khải đang ngồi nơi sofa phòng khách chậm rãi dùng trà, trong lò sưởi ngọn lửa đang nhảy nhót, ánh lửa bập bùng khiến cả căn phòng khách rộng thêm thang trở nên ấm áp hơn hẳn.
'Frank đâu?' Bà đi đến bên cạnh chồng ngồi xuống, người hầu già trong nhà được huấn luyện cẩn thận thấy bà ngồi xuống lập tức tiến đến, dâng lên một ly trà nóng.
'Đi rồi.' Lạc Khải đặt tách trà trên tay xuống, 'Hai người đã nói được gì chưa?'
'Chỉ nói được đôi ba câu, nó không chịu nghe lời em.' Phạm Uyển Viện uống một ngụm trà rồi bực dọc nói, 'Hừm, chủ nghĩa đại nam nhân, mặc kệ nó, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu.'
Lạc Khải bật cười một tiếng, người nhà họ Phạm của bà có ai tính tình không cứng rắn đâu chứ? Vị đại tiểu thư bên cạnh ông đay, một khi nổi tính quật cường lên cũng đáng sợ lắm chứ.
'Cười cái gì?' Phạm Uyển Viện lườm chồng.
'Không có gì.' Lạc Khải nhẹ giọng đáp, 'Khuya lắm rồi, em muốn về nhà hay là ngủ lại đây?'
'Anh muốn ở lại không?' Phạm Uyển Viện nhìn quanh một vòng căn phòng được giữ gần như nguyên vẹn suốt mấy mươi năm qua này, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Có hận đến mấy, có oán đến mấy, nơi đây vẫn là nơi bà được sinh ra, được nuôi lớn, những năm tháng đẹp đẽ nhất, những ký ức khó quên nhất giữa bà với mẹ đều là ở đây, ở trang viên Hoa Hồng này. Mà người kia sớm đã không còn, có lẽ bà nên thường xuyên quay lại đây thăm nom mới đúng.
Mà bà với Lạc Khải, tuy rằng hai người đã kết hôn gần ba mươi năm rồi nhưng số lần ông ở lại nơi này chắc hẳn là đếm không quá mười đầu ngón tay.
Thời tiết vừa lạnh vừa đổ mưa, lại khuya quá rồi, ngủ lại nơi này xem ra là sự lựa chọn tốt nhất.
'Dẫn anh đi phòng của em xem thử nhé.' Phạm Uyển Viện đặt tách trà trên tay xuống, đứng dậy nắm lấy tay Lạc Khải hào hứng kéo ông đi về phía cầu thang, bộ dạng không khác gì một thiếu nữ mười mấy tuổi.
'Bên trong có bí mật gì không?' Đáy mắt Lạc Khải tràn đầy ý cười hỏi.
'Lên thì biết ngay thôi.'
Hai người hệt như một đôi đôi thanh niên nam nữ đang chìm đắm trong tình yêu tay trong tay nhau cùng bước lên lầu.
Người quản gia già vừa giúp hai người thu dọn phòng xong bước ra ngoài nhìn thấy cảnh hai vợ chồng khăng khít và âu yếm như vậy thì không khỏi nở một nụ cười cảm khái. Vốn tưởng rằng cuộc hôn nhân giữa đại tiểu thư và cô gia không thể đi đến cuối đường, thật không ngờ chẳng những cuối cùng hai người vẫn có thể nắm tay nhau cùng vượt qua sóng to gió lớn hơn nữa còn thân mật khắng khít, yêu thương nhau dù đã qua từng ấy năm như vậy, thật khiến người ta cảm thấy an ủi.
Nhìn hai người ông không khỏi nhớ tới người đàn ông mà ông đã tận tụy và trung thành phục vụ suốt cả đời kia, không biết ở bên kia thế giới liệu ông có hối hận về những sai lầm mà trước đây mình đã tạo ra không?
***
Sao cuộc cãi vã ngày hôm đó Phạm Trọng Nam vẫn luôn không quay về nhà, sau khi hỏi thăm Phạm Uyển Viện, biết hắn gần như ăn ngủ ở ở trong công ty, Giang Tâm Đóa dứt khoát mặc kệ, không thèm để ý đến hắn nữa.
Việc kinh doanh của tập đoàn Phạm Thị đã gần như quay trở lại quỹ đạo thường ngày, tuy nhiên Phạm Hi Nhiên bởi vì phải tham gia vào công việc của BCF, tập đoàn tài chính mới được thành lập từ sự kết hợp giữa tập đoàn M&C, tập đoàn Anh Hoa và tập đoàn Shelton mà trở nên cực kỳ bận rộn, hơn nữa cũng dọn ra ngoài, rất ít khi quay lại nhà họ Phạm. Trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ vì vẫn đang trong kỳ nghỉ đông chưa kết thúc nên ở nhà cùng cô.
Hôm đó sau bữa ăn trưa, khó được có ngày thời tiết sáng sủa, không mưa cũng không có tuyết, Giang Tâm Đóa quyết định đưa hai đứa nhỏ ra ngoài dạo chơi, thay đổi không khí Nhưng xe vừa mới lái ra đến cổng chính thì cô nhận được điện thoại của em trai mình Giang Viễn Hàng, nói muốn gặp mặt nói chuyện.
Vốn Giang Tâm Đóa không muốn gặp đứa em trai này cho lắm nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được, sau khi hẹn thời gian và địa điểm với em trai, cô bảo tài xế lái xe đến đó.
Khi Giang Tâm Đóa và hai đứa nhỏ đến nơi hẹn thì đã nhìn thấy Giang Viễn Hàng đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
Giang Bối Bối bởi vì đã lâu không gặp Giang Viễn Hàng nên vừa xuống xe đã chạy thẳng về phía hắn hào hứng gọi, 'Cậu, cậu xấu thật, ở Luân Đôn mà chẳng chịu đến thăm mẹ và bọn cháu gì cả.'
Giang Viễn Hàng trước giờ luôn rất yêu thương đứa cháu gái này, nhìn thấy Bối Bối chạy đến liền cúi xuống bế bổng cô bé lên, hôn mấy cái lên đôi má phúng phính kia rồi mới nói, 'Thật xin lỗi, khoảng thời gian này cậu hơi bận.'
'Trường học nào cũng nghỉ đông cả, cậu bận cái gì chứ?' Giang Bối Bối chu môi phụng phịu nói rồi trượt xuống khỏi tay cậu mình, chỉ tay về phía Phạm Dật Triển nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Giang Tâm Đóa, hào hứng nói. 'Cậu à đây là anh trai cháu. Anh ơi, qua đây đi!'
Đối với những gút mắc giữa người lớn với nhau, hai đứa trẻ đương nhiên là không hay không biết gì, Phạm Dật Triển thì sớm đã từ miệng em gái biết được mình còn có một người cậu hiện giờ đang học trung học ở Luân Đôn nhưng đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt. Dù vậy cậu bé vẫn cảm nhận được thái độ của người cậu này đối với mình dường như không giống với em gái, tuy rằng trên mặt vẫn treo nụ cười vui vẻ nhưng trong đáy mắt không che giấu được một tia dò xét.
Phạm Dật Triển tuy tuổi còn nhỏ nhưng sớm đã học được quan sát sắc mặt người khác, người khác thích hay không thích mình, cậu bé nhìn một cái là biết ngay.
Giang Viễn Hàng quả thực là đang quan sát Phạm Dật Triển, cậu bé này tuy có gương mặt giống hệt như Giang Bối Bối nhưng trong ánh mắt đó có một thứ gì đó mà Bối Bối hoàn toàn không có.
Mà “thứ gì đó” đó hắn đã nhìn thấy trong mắt Phạm Trọng Nam rất nhiều lần. Xem ra gần mực thì đen gần đèn thì sáng câu nói này không sai chút nào. Từ nhỏ đến lớn sống bên cạnh người kia thì không thể không bị tính cách của người kia lây nhiễm. Hơn nữa cậu bé họ Phạm, không phải họ Giang, đây chính là điều khiến cho Giang Viễn Hàng không thể mở lòng ra đón nhận, yêu thương giống như với Giang Bối Bối.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ cứ như thế đứng quan sát, đánh giá đối phương.
'Cậu, đây là anh trai cháu, cậu không muốn làm quen sao?' Giang Bối Bối nắm lấy bàn tay hắn lắc nhẹ, giọng đầy bất mãn.
'Tiểu Dật, qua chào hỏi cậu đi!' Giang Tâm Đóa nói rồi nắm tay con trai dẫn cậu bé cùng đi về phía hai cậu cháu.
Cho dù em trai đối với nhà họ Phạm có bao nhiêu bất mãn đi chăng nữa thì vẫn không thể chối bỏ mối quan hệ máu mủ không cách nào xóa sạch của các con cô.
'Xin chào, cháu là Phạm Dật Triển.' Cậu bé không có cách nào gọi người đàn ông trước mặt một tiếng cậu thân thiết như em gái mình đã gọi, chỉ nghiêm trang đứng đó vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Tuổi còn nhỏ mà đã đường hoàng đứng đắn như người lớn, quả nhiên là con trai của Phạm Trọng Nam! Khóe môi Giang Viễn Hàng hơi nhếch lên, đưa tay bắt bàn tay nhỏ của cậu bé, 'Chào cháu, cậu là Giang Viễn Hàng. Cháu có thể gọi là cậu giống như Bối Bối vậy.'
'Cám ơn.'
Giang Tâm Đóa trừng em trai một cái, 'Cái gì kêu là có thể gọi em là cậu chứ? Em vốn là cậu của nó.'
'Em chỉ sợ cậu nhóc này lớn lên ở nước ngoài, không quen với cách xưng hô của người Trung Quốc thôi.' Giang Viễn Hàng nhún vai nói một cách hời hợt.
'Mẹ, chúng ta có thể vào được chưa?' Phạm Dật Triển ngước mặt lên nhìn mẹ mình, vốn ba mẹ con muốn đi bảo tàng dành cho nhi đồng nhưng vì mẹ nhận được điện thoại của người này nên tạm thời ba người đành thay đổi hành trình.
Mẹ nói mọi người đều là người nhà của nhau mà lại chưa gặp mặt lần nào cho nên cậu nhóc nghe lời mẹ, đồng ý qua đây nhưng người cậu này lại không đối xử với cậu nhóc đầy hảo cảm giống như bà ngoại và dì Tịnh Nhã ở Melbourne. Nhưng cậu nhóc cũng biết không thể ép buộc mỗi một người khi gặp mình đều yêu thích mình bởi điều này căn bản là không thể.
'Được. Chúng ta vào đi thôi.' Giang Tâm Đóa mỗi tay dắt một đứa con cùng nhau vào trong.
Điều mà cô không ngờ là Ngụy Nhất Minh đã đợi sẵn ở bên trong, nhìn thấy hai đứa nhỏ có gương mặt gần như giống y đúc, hắn kinh ngạc vô cùng, ngây ngẩn đứng nhìn.