Sau khi vào nhà thấy mẹ vẫn còn chưa xuống lầu, Giang Phẩm Huyên chủ động chạy lên, cô bé không chờ kịp muốn chia sẻ với mẹ tâm tình vui sướng của mình.
Nhưng khi cô bé đứng bên cạnh giường trong phòng của ba mẹ, nhìn thấy mẹ vẫn đang mặt ủ mày chau nằm trên giường thì tâm tình vui sướng lập tức trở thành lo lắng.
'Mẹ, mẹ sao vậy?'
Giang Tâm Đóa mở mắt, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy âu lo của con gái thì gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, 'Không sao, mẹ nằm thêm chút nữa thì tốt rồi.'
Đại khái là vì tối qua bị hắn giằng co quá khuya còn chưa được ngủ, bình thường khi đến kỳ kinh cho dù có đau cũng không khó chịu như bây giờ, bụng dưới lúc này vừa trướng vừa đau khiến cô hoàn toàn không muốn động đậy.
Mà cho đến bây giờ, chiếc miệng nhỏ đáng thương của cô dường như vẫn còn ê ẩm.
'Con đi gọi ba lên nhé.' Giang Phẩm Huyên nghe giọng mẹ hoàn toàn không có chút sức lực nào thì lo lắng vô cùng, chạy như bay xuống lầu.
Nghe con gái nói cô vợ nhỏ của hắn không khỏe, Phạm Trọng Nam trước khi lên lầu không quên dặn dò quản gia gọi bác sĩ gia đình đến, hai đứa nhỏ cũng không còn tâm tình chơi đùa, theo chân ba mình lên lầu, hai chị em Phạm Hi Nhiên cũng không yên tâm theo sát phía sau.
Giang Tâm Đóa nhìn một vòng những gương mặt đầy lo lắng quanh giường, muốn khóc không được muốn cười không xong, họ tưởng rằng cô bị bệnh gì nghiêm trọng lắm hay sao chứ?
'Đóa Đóa, không khỏe ở đâu? Bác sĩ sắp đến ngay bây giờ.' Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, trong giọng nói không dấu được sự lo âu.
'Đóa Đóa, chị sao rồi?' Phạm Tuyết Chân chau đôi mày thanh tú còn Phạm Hi Nhiên sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.
'Em không sao, mọi người có thể ra ngoài trước được không?' Giang Tâm Đóa vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời.
'Không có chuyện gì sao cả người không có chút tinh thần gì hết vậy? Anh thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần thì tốt hơn.' Phạm Trọng Nam quả thực chịu không nổi khi nhìn thấy cô như vậy, tối qua rõ ràng là còn khỏe lắm mà...
Vừa nghĩ tới tối qua, hắn lại có chút áo não, có phải bởi vì tối qua quá phóng túng mới khiến cô mệt đến như vậy không?
'Đúng đó. Em thấy nên đi bệnh viện thì yên tâm hơn. Em đi dặn người thu xếp.' Phạm Hi Nhiên nói là làm ngay, xoay người định đi ra cửa thì đã bị Giang Tâm Đóa gọi lại, 'Sharon, chị thực sự không sao, hai em đưa hai đứa nhỏ xuống lầu ăn sáng đi.'
'Mẹ không sao thật chứ?'
'Phải đó mẹ, hay là đi bệnh viện cho chú bác sĩ khám đi, con không muốn mẹ bệnh.'
Hai đứa nhỏ vẫn lo lắng không thôi, không chịu rời đi.
'Mẹ đảm bảo, nhất định sẽ không sao.' Cô chỉ kém đưa tay lên thề nữa thôi.
'Mọi người xuống nhà trước đi, anh ở đây với Đóa Đóa.' Phạm Trọng Nam nhìn sang bốn người.
Tiếng nói của chủ nhà đúng là không thể xem thường, rất nhanh, hai người lớn đã dãn hai đứa nhỏ rời đi.
Cửa phòng vừa khép lại, một chiếc gối đầu đã hung hăng quật lên người Phạm Trọng Nam, hắn đưa tay đón lấy, cúi xuống nhìn người vẫn còn đang nằm trên giường, 'Đóa Đóa, có phải tối qua anh quá dùng sức không?'
A, lại còn có mặt mũi nhắc đến chuyện tối qua? Giang Tâm Đóa vừa thẹn vừa giận, bụng dưới thắt lại, đau đến cô bật kêu to một tiếng sau đó vội đưa tay đặt lên bụng mình.
Phạm Trọng Nam nhìn thấy động tác của cô thì ngẩn người, tối qua hắn có chạm đến chỗ đó đâu, sao lại đau ở đó?
'Đóa Đóa...chúng ta đến bệnh viện, được không?'
'Không được, không được, không được...' Cô nhìn hắn ủy khuất rống lên, 'Em đau bụng, anh đừng chọc giận em nữa.'
'Được được được, em đừng động, cũng đừng tức giận.' Hắn vội đáp lời.
Chính ngay lúc này, quản gia gõ cửa báo lại, rằng bác sĩ gia đình đang trên đường đến nhưng bởi vì tuyết rơi dày, giao thông khó khăn, có lẽ sẽ chậm một chút...
Nghe Melina báo lại là vị bác sĩ gia đình đang nghỉ phép cũng bị gọi đến đây, Giang Tâm Đóa gượng chống thân thể không có chút sức của mình dậy, gọi bà lại.
'Bảo bác sĩ không cần đến, tôi không sao, nghỉ nơi một chút là tốt rồi.'
'Sinh bệnh sao lại có thể không cho bác sĩ khám chứ?' Sắc mặt Phạm Trọng Nam trầm xuống, đang định vẫy tay bảo Melina rời đi thì Giang Tâm Đóa bắt đầu nổi cáu, 'Thân thể của em em biết rõ nhất, em nói không cần khám tức là không cần. Melina, thực sự không cần đâu.'
Đáng thương Melina lúc này tiến không được mà lui cũng không xong, nếu như nam chủ nhân đã tranh chấp với nữ chủ nhân, vậy bà vẫn nên theo ý của tiên sinh thì tốt hơn. Bị bệnh làm sao có thể không cho bác sĩ khám chứ?
'Thân thể của mình mình không thương thì còn ai thương chứ? Tùy hứng cũng phải có hạn độ. Melina, xuống đi.'
Giọng nói này, nghiêm lạnh vô cùng!
Lần này quản gia không chút do dự nhận lệnh rời đi ngay, một khi tiên sinh đã dùng giọng nghiêm nghị như vậy ra lệnh, có ai dám cãi lại chứ? Ít ra không phải là bà.
Phụ nữ đúng là không thể chiều, một khi chiều là bắt đầu kiêu ngay.
Trước giờ hắn đều không nỡ để cô ủy khuất, càng sẽ không tùy tiện nổi cáu với cô nhưng hôm nay cô tùy hứng như vậy thực sự khiến hắn tức giận vô cùng.
Trong phòng ngủ thật an tĩnh, an tĩnh đến nỗi dường như có thể nhe được tiếng thở nặng nề của người đàn ông, Giang Tâm Đóa cũng bị giọng nói nghiêm lạnh vừa nãy của hắn dọa đến giật nảy mình.
Trước giờ cô chưa từng nghe hắn dùng giọng nói nghiêm lạnh như vậy nói chuyện với bất cứ ai, cả chuyện công lẫn chuyện tư đều không có.
Dường như có chút hối hận về thái độ trẻ con của mình lúc nãy khi rống giận với hắn, nhưng...cũng bởi vì thân thể khó chịu thôi mà, cộng thêm chuyện tối qua, lúc này phải đối mặt với hắn, cô có chút thẹn, chút giận...
Ai cũng nói phụ nữ một khi cái kia đến tính tình luôn đặc biệt xấu, hôm nay cô cũng vậy, hơn nữa còn đem Phạm tiên sinh, người trước giờ không nỡ nói nặng cô một câu, chọc giận đến mức này...
Haizz, được rồi, là lỗi của cô, nói người ta giống như thực sự rất không có lương tâm vậy!
Cô ôm chiếc gối nhồi lông ngỗng vào lòng, trong lòng, tâm tư xáo động không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong chiếc gối mềm mại...
Nhớ tới cơn giận của hắn, nhớ tới câu nói nghiêm lạnh vừa nãy của hắn...
Nước mắt không biết từ lúc nào bắt đầu trào ra, bắt đầu lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng, biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào...
Không biết vì sao, lúc này cô cảm thấy vô cùng khổ sở và ủy khuất...
Tiếng nức nở nghẹn ngào đó, những giọt nước mắt đó rốt cuộc dập tắt lửa giận trong lòng Phạm tiên sinh.
Khẽ thở dài một tiếng, hắn quay lại bên giường, đưa tay kéo cô gái đang vùi mặt vào trong gối kia ra nhưng cô lại quật cường một mực quay lưng về phía hắn, muốn dùng sức lại sợ làm cô bị thương.
Cuối cùng, hắn chỉ đành nhìn lưng cô, thì thào, 'Đừng khóc nữa được không?'
'Anh bảo bác sĩ không cần qua đây.' Cô không phải một người tùy hứng, chỉ bởi vì cơ thể có chút khó chịu cộng thêm có chút oán giận về hành vi càn rỡ tối qua của hắn cho nên cơn tức mới xông lên đến đầu, cuối cùng là bộc phát với hắn.
Nghe cô nói như vậy, Phạm Trọng Nam suýt nữa thì lại không dằn được mà muốn trở mặt ngay.
'Em chỉ bị đau bụng, nghỉ ngơi một chút là khỏi.' Cô rầu rĩ giải thích.
'Đau bụng càng nên để bác sĩ khám chứ.'
'Em chỉ vì cái kia đến mà đau bụng, khám cái gì chứ? Sao anh lại có thể ngốc như vậy?' Cô rốt cuộc cũng chịu ngước mặt lên khỏi gối, quát khẽ một câu.
'Cái gì đau? Đau ở đau?' Phạm Trọng Nam vẫn như đi trong sương mù, ngay cả bị người mắng là ngốc cũng không để ý.
Cũng khó trách Phạm tiên sinh không hiểu, trước đây hắn có bao giờ gặp phải những trường hợp như thế này đâu chứ.
'Mỗi người phụ nữ khi kỳ kinh đến ít nhiều đều sẽ bị đau, hiểu chưa? Giờ có thể bảo bác sĩ không cần đến nữa rồi chứ?'
'Khụ khụ...' Tay nâng một khay bên trên là một ly sữa nóng, Phạm Hi Nhiên nghe được câu cuối cùng thì đã hiểu rõ hết cả, cô ho khan hai tiếng sau đó lên tiếng, 'Nếu như chỉ đơn giản là đau bụng kinh thì đúng là không cần khám bác sĩ, nghỉ ngơi nhiều là được rồi. Nào, Đóa Đóa, uống một ly sữa nóng sẽ đỡ hơn đấy.'
Cô nói rồi đặt ly sữa nóng vào tay Phạm Trọng Nam, lại quay sang nhìn đôi mắt đã khóc đến đỏ ửng của Đóa Đóa, haizz, một chút chuyện nhỏ xíu vậy cũng khiến hai vợ chồng cãi nhau được, thật là...
Đoán chừng tối qua có người chưa được thỏa mãn nên cơn tức đặc biệt lớn, tính tình nóng nảy cùng cực đây.
'Vậy cô ấy đau như thế, làm sao bây giờ?' Phạm Trọng Nam cầm ly sữa trên tay, có chút không được tự nhiên hỏi.
'Em xuống bảo nhà bếp nấu cho một chén đường đỏ với gừng cho Đóa Đóa, thuận tiện bảo quản gia nhắn bác sĩ không cần đến.' Phạm Hi Nhiên nhìn thấy đôi môi có chút sưng đỏ của Giang Tâm Đóa, chừng như hiểu ra điều gì, lại ngượng ngùng không dám hỏi, xoay người rời đi.
'Uống ly sữa đi kẻo nguội, nhé?' Hắn đưa ly sữa đến bên miệng cô, nhìn khóe miệng cô có vết tích bị rách, vừa đau lòng vừa chột dạ.
Trước giờ hắn đều không nỡ để cô ủy khuất nhưng tối qua đúng thật là có chút không khống chế được.