Cô thực sự hận đến vậy sao?
'Phạm Trọng Nam, em đã nói, giữa chúng ta kết thúc rồi.'
Cô lần nữa nhấn mạnh quan hệ hiện giờ giữa họ rồi ấn nút mở khóa, xuống xe rời đi.
Mà lần này, hắn không đuổi theo nữa.
Phạm Trọng Nam ngồi ở trong xe nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của cô, tay sờ nhẹ lên chỗ vừa bị đánh, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Giang Tâm Đóa bởi vì quá kích động mà trở về nhà bằng cách nào cũng không nhớ rõ.
Cô đã nói với hắn nhiều lần rằng giữa họ đã kết thúc, thậm chí còn đánh hắn một tái tai nhưng phản ứng của hắn lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng của cô.
Hay là vì hắn vốn không để tâm, sở dĩ quay lại tìm cô chỉ bởi vì đại boss quá rảnh rỗi, muốn tìm một đối tượng để tiêu khiển giết thời gian?
Nhưng cô sẽ không lại ngốc như trước. Một lần tổn thương đã khiến cô đến giờ còn chưa hồi phục lại, giờ cô không muốn cùng hắn nhấc lên bất kỳ quan hệ gì.
Giang Tâm Đóa đứng nơi ban công nhìn về phía bầu trời đầy sao, không ngừng nhắc nhở bản thân...
Kết thúc rồi! Thật sự kết thúc rồi!
'Mẹ, mẹ nói gì vậy?'
Tay ôm chú mèo bông, cô bé Bối Bối đi ra ban công.
'Bối Bối...' Giang Tâm Đóa xoay người bế con lên, '...ngủ không được sao?'
Vừa nãy rõ ràng cô đã thấy con gái lên giường nhắm mắt ngủ nên mới tắt đèn trở về phòng mình, sao giờ cô nhóc lại chạy đến tìm cô?
Trước khi Bối Bối lên lớp dự bị, hai mẹ con vẫn ngủ cùng nhau nhưng đi học được mấy ngày thì con bé nói mình lớn rồi, phải ngủ một mình.
Thế là cô bố trí một phòng con con gái.
Nhưng nói vậy thôi, Bối Bối vẫn cách một hai ngày lại qua ngủ chung với cô.
Chắc là hôm nay lại thế rồi.
'Mẹ, vừa nãy mẹ nói kết thúc rồi, cái gì kết thúc rồi?' Bối Bối chu đôi môi phấn hồng kiên trì hỏi.
'Mẹ chỉ là đang nghĩ đến vài chuyện không vui, cũng may là nó đã sớm kết thúc rồi.' Cô cười, véo nhẹ đôi má phính của con, bỗng dưng một dự cảm không lành cuộn lên trong lòng, hắn tìm cô, có khi nào mục tiêu không phải là cô mà là con gái không?
Tuy rằng lúc đó hắn chê cô sinh con gái không thể làm người thừa kế nhưng ai biết được giờ hắn đang nghĩ gì chứ?
Giang Tâm Đóa theo phản xạ ôm con càng chặt hơn, 'Bối Bối, mặc kệ là xảy ra chuyện gì con cũng không được rời khỏi mẹ đó, biết không?'
'Mẹ, chuyện gì xảy ra khiến con phải rời khỏi mẹ?' Cô bé Bối Bối khó hiểu nhìn vẻ nghiêm túc của mẹ mình.
Mẹ chưa bao giờ nói những lời như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì mới xảy ra sao?
'Mẹ cũng không biết nữa. Nhưng con phải hứa với mẹ, tuyệt đối tuyệt đối không được rời khỏi mẹ, nghe rõ chưa?' Có lúc con trưởng thành sớm quá cũng khiến cô thật đau đầu.
Tuy rằng không hiểu rõ lắm nhưng Bối Bối vẫn ngoan ngoãn gật đầu, 'Mẹ, mẹ yên tâm đi, Bối Bối sẽ không bao giờ rời xa mẹ.'
'Bối Bối, mẹ yêu con chết mất!' Cô yêu thương vùi mặt vào người con.
Mặc kệ mục đích của hắn là gì, cô sẽ không để Bối Bối rời khỏi mình.
***
Luân Đôn
'Ba, lúc nào thì ba về?' Phạm Dật Triển nhìn vào gương mặt âm trầm của ba mình trong màn hình vi tính.
Xem ra chuyến công tác này của ba không thuận lợi cho lắm! Lần này là lần đi công tác lâu nhất của ba từ khi cậu nhóc hiểu chuyện đến nay, đã qua một tuần rồi mà vẫn chưa thấy ba về.
'Còn chưa biết.' Phạm Trọng Nam trầm giọng đáp.
Chiều qua sau khi bị cô cho một cái tát, cả người hắn ngây ngẩn cả người thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, sau đó quyết định không đuổi theo cô.
Cô đối với hắn tràn đầy hận ý như vậy, hắn không biết phải làm sao mới phải đây. nhưng cứ vậy mà rời đi là chuyện không thể nào.
'Ồ, công việc không suôn sẻ sao?' Phạm Dật Triển suy đoán.
'Không phải. Gần đây con có được nghỉ không?' Phạm Trọng Nam không muốn tâm trạng không vui của mình lây sang con trai cho nên giọng nói nhu hòa trở lại.
Phạm Dật Triển suy nghĩ một chút rồi đáp, 'Không có. Ba, có chuyện gì?'
'Vậy thì thôi.' Vốn định bảo con trai qua đây nhưng nếu hắn cứ vậy dẫn con đến trước mặt cô, đối với quan hệ hiện giờ của họ hoàn toàn chẳng có ích lợi gì, nói không chừng càng khiến cô hận hắn, giận hắn thêm thôi!
'Ba còn phải ở đây một thời gian nữa, có chuyện gì con tìm Sara, bà sẽ giúp con giải quyết.' Phạm Trọng Nam lại dặn thêm, 'Hay là con có muốn đến ở cùng Sara không?'
Phạm Dật Triển suy nghĩ một chút, 'Ngày mai con hỏi Sara thử xem.'
'Được. Tự con quyết định đi nhưng không được lơ là việc học.'
'Ba yên tâm đi. Con sẽ không.'
'Đi ngủ đi.'
Phạm Trọng Nam tắt cửa sổ đối thoại đứng lên đi về phía quầy bar rót cho mình một ly rượu, cho thêm mấy miếng đá lắc nhẹ, nghe tiếng đá lách cách va vào thành ly vang lên những tiếng thanh thúy...
Mà bên tai hắn lúc này, là những lời chỉ trích chiều nay cô nói...
Hắn phải làm thế nào cô mới chịu tha thứ? Mới chịu trở về bên hắn?
***
Từ sau lần gặp mặt đó, Phạm Trọng Nam lại giống như lần trước, liên tục ba ngày không lại xuất hiện trước mặt cô.
Trái tim thắc thỏm của Giang Tâm Đóa cuối cùng cũng thả lỏng.
Hôm đó từ thư viện trở về, vừa vào cửa đã thấy bà Giang bước ra, 'Đóa Đóa, con có bạn từ Luân Đôn đến thăm. Vào chào hỏi người ta trước đi.'
Bạn từ Luân Đôn đến? Chắc không phải là Phạm Trọng Nam đấy chứ? Giang Tâm Đóa chợt khựng bước chân, toàn thân cứng đờ.
Nhưng, mẹ đã gặp Phạm Trọng Nam rồi, chắc là không phải hắn mới đúng. Vậy cô còn bạn nào ở Luân Đôn sang? Chẳng lẽ là Phạm Uyển Viện?
Thấy con gái đứng ngẩn người ở cửa, bà Giang tiếp tục, 'Trước đây mẹ chưa gặp người này nhưng anh ta nói là bạn học của con, tên là Lạc Tư mẹ mới cho vào nhà ngồi đợi. Con vào gặp người ta đi.'
Bạn học? Lạc Tư?
Sao hắn lại biết cô ở đây? Mà chạy đến đây tìm cô làm gì?
Vừa mới nghĩ đến đó đã thấy gương mặt tràn đầy ý cười của Lạc Tư xuất hiện trước mắt.
'Lạc Tư?!' Tuy rằng không hiểu nhưng nói thực lòng, gặp lại hắn vẫn khiến cô rất vui.
Thật sự là đã lâu mới gặp lại nha!
'Đóa Đóa, đã lâu không gặp.'
Giang Tâm Đóa nhìn hắn nở một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ ôm hắn.
'Sao anh lại đến đây?'
'Tôi tìm cô thật lâu, thật không dễ dàng gì mới từ chỗ mẹ tôi biết được chỗ này.'
Cách biệt năm năm nhưng cảm giác mà hắn dành cho cô vẫn nguyên vẹn không đổi, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy khác là, hình như Đóa Đóa có gì đó không giống xưa...
Vẫn xinh đẹp, nhưng dường như có thêm một cảm giác u buồn không thể diễn tả bằng lời.
Giang Tâm Đóa thật lòng xem Lạc Tư là bạn tốt là từ 5 năm trước, lúc đó cô ôm Bối Bối đứng trước một bệnh viện tư nhân ở San Francisco đợi người đàn ông kia đợi đến sắp tuyệt vọng thì Lạc Tư chạy xe đến, chạy đến trước mặt cô, oai phong như một vương tử nói với cô...
'Tôi dẫn cô đi Luân Đôn tìm Frank!'
Nhưng sau đó vì nhiều nguyên nhân khác nhau, rốt cuộc cô vẫn cắt đứt liên hệ với hắn.
Không ngờ hôm nay Lạc Tư lại xuất hiện ở đây...
Như một người anh em, Giang Tâm Đóa vỗ vai hắn mấy cái, 'Đang nhìn gì vậy? Nhìn đến tôi phát ngượng đấy! Qua đây ngồi đi, mẹ, Lạc Tư là bạn con, trước đây là học sinh trao đổi từ trường đại học của Anh đến Singapore.'
'Vậy hai người trò chuyện đi, cơm tối mẹ làm được rồi.' Thấy con gái mình thân thiết với người mới đến như vậy bà Giang cũng yên tâm. Con gái có bạn khác giới cũng tốt, hơn nữa người thanh niên tên Luân Đôn này không chỉ là đĩnh đạc đẹp trai hơn nữa còn khiêm tốn lễ phép, tuổi tác lại tương đương con gái mình,nếu như có thể, tốt nhất hai người không chỉ là bạn học mà càng thân thiết hơn.
Bà Giang vui vẻ đi vào bếp, không lâu sau, bê lên một dĩa trái cây đầy ắp.
'Anh vừa tới Melbourne sao?' Giang Tâm Đóa vừa ăn vừa nói chuyện.
'Mới đến chiều nay, vừa thu dọn xong hành lý là đến tìm cô.'
'Anh ở đây bao lâu? Đi công tác sao?'
Hắn chưa tốt nghiệp đại học thì đã vào Phạm thị thực tập, huống gì hiện giờ đã qua 5 năm, chắc là cũng đã thành tinh anh trong thương trường rồi chứ?
Nhưng bộ quần áo dạo phố trên người hắn lại nói điều ngược lại.
Lần trước Dung Dung nói mình có người tình bí mật, có phải là Lạc Tư không nhỉ? Dù sao năm đó họ cũng từng diễn vai yêu nhau, khó nói không phải kịch giả tình thật.
Tuy rằng Dung Dung nói giữa hai người tuyệt không có khả năng nhưng trên đời này có gì là tuyệt đối đâu?
Lạc Tư cười lắc đầu, 'Không, tôi đến đây học.'
Năm năm trước tập đoàn Phạm thị đột nhiên xảy ra biến cố kinh người nên hắn vừa mới tốt nghiệp đã bị kéo vào làm việc, bận rộn đến không phân biệt được ngày đêm. Thật không dễ dàng gì tất cả mới đi vào quỹ đạo, hắn đương nhiên sẽ không để cho mình tiếp tục sống những ngày tháng bận rộn như con thoi kia được.
Hắn thật không muốn suốt đời mình sống như ba mình hoặc Frank, liều mạng vì Phạm thị, bằng không, hắn còn chưa đến 30 tuổi thì thân thể đã thoái hóa mất rồi.
Cho nên, mượn cớ muốn học tiếp thạc sĩ, hắn từ chức sau đó chạy đến Úc.
Thực ra cái cớ của hắn dở hết nói, nếu hắn muốn học tiếp, những trường đại học nổi tiếng ở Luân Đôn tiếng tăm đương nhiên vượt xa những trường ở Melbourne và Sidney.
Nhưng học thạc sĩ chỉ là cái cớ, mục đích thật sự chính là Giang Tâm Đóa.
Dù sao cô đã sớm li hôn với Frank, hắn muốn theo đuổi cô cũng không có gì không phải.