Mục lục
Độc Gia Sủng Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì sự khẩn trương và hoảng hốt trong lòng nên hắn có phần không tự chủ được, động tác trên tay hơi lớn một chút khiến cho Giang Tâm Đóa vốn đang ngủ không sâu lắm giật mình tỉnh giấc...

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giữ lấy bàn tay dày rộng của hắn vốn đang đặt nơi gò má mình lại, nhỏ nhẹ hỏi, 'Thức rồi sao? Có đói bụng không? Muốn ăn gì không?'

'Không muốn ăn.'

Đây là câu nói đầu tiên từ lúc cô quay trở lại đến giờ nghe được từ miệng hắn, chỉ đơn giản mấy chữ thôi nhưng vẫn giữ nguyên cái tính tùy hứng và bá đạo, thân là bệnh nhân lại còn cự tuyệt ăn uống, thật là đủ lắm rồi!

'Không cho phép không ăn gì!' Giang Tâm Đóa mềm mỏng thuyết phục, 'Em bảo quản gia chuẩn bị chút cháo dinh dưỡng, đã mang đến đây rồi, em múc một chén cho anh.'

Nói rồi bất kể hắn có đồng ý hay không, Giang Tâm Đóa đứng lên bước ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân nhỏ vụn của cô càng lúc càng xa dần, Phạm Trọng Nam lần nữa cảm thấy bản thân bất lực đến kỳ cùng.

Hắn giờ này có khác gì một kẻ mù dở đâu, nhìn không thấy cô, bắt không được cô, cũng không có cách nào đuổi theo cô.

Giang Tâm Đóa múc một chén cháo thịt nạc độ ấm vừa đủ mang vào, thấy hắn đang chán nản nằm im bất động trên giường thì môi nhẹ câu lên một nụ cười.

Cô đi đến bên giường ngồi xuống, đặt chén cháo lên tủ đầu giường, 'Đệm gối xuống đầu cho cao lên một tí, được không?'

Đáng tiếc là người trên giường lại bắt đầu dùng sự trầm mặc để kháng nghị với cô.

Giang Tâm Đóa mặc kệ hắn sự phản kháng của hắn, đưa tay cầm lấy chiếc gối mà vừa nãy nhờ hộ lý mang thêm vào nhét xuống dưới đầu hắn, một bàn tay luồn qua cổ hắn, 'Nâng đầu cao lên một chút.'

Không nhúc nhích!

'Phạm Trọng Nam, nâng đầu cao lên một chút!'

Lần này giọng điệu đã nặng hơn mấy phần! Cuối cùng hắn cũng phối hợp, nâng cao đầu lên để cô có thể nhét gối xuống dưới đầu, đợi đến khi cô rụt tay về, cầm chén cháo lên, múc một muỗng đưa đến miệng thì mới nghe hắn rầu rĩ bật ra một câu, 'Anh không muốn ăn.'

'Há miệng, nghe lời!' Giang Tâm Đóa cảm thấy mình giống như có thêm một đứa con trai nữa vậy, hơn nữa đứa con trai này, tính tình không phải khó chịu bình thường.

'Anh tự làm tự chịu.' Hắn đột nhiên thốt ra một câu.

Nghe câu nói không đầu không đuôi của hắn, Giang Tâm Đóa thoáng sững người sau đó nở một cười tỏ vẻ đa xuất hiện, 'Biết sai chịu sửa mới là tốt nhất. Nào, nghe lời em, ăn chút gì đi.'

Cuối cùng, hắn không nói thêm bất cứ câu gì tùy hứng nữa, để cô từng muỗng từng muỗng đút hết số cháo trong chén cho mình, lấp đầy dạ dày đang trống rỗng của hắn.

'Còn muốn ăn thêm nữa không?' Cô lấy khăn giấy vừa nhẹ nhàng giúp hắn lau miệng vừa hỏi.

Hắn nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không muốn.

Ăn xong không bao lâu thì hộ lý tiến vào nói mắt hắn đã đến giờ tra thuốc nhỏ mắt, nhưng Phạm Trọng Nam lại tỏ vẻ không quá tình nguyện để cho hộ lý làm cho mình. Biết hắn hiện giờ sinh bệnh tính tình có chút kỳ quặc cho nên dưới sự chỉ bảo và quan sát của hộ lý, Giang Tâm Đóa cẩn thận giúp hắn tra thuốc nhỏ mắt.

Sau khi xong xuôi tất cả, theo lời dặn của bác sĩ, với tình trạng hiện giờ mắt hắn còn chưa thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh cho nên cô chỉ giữ lại một ngọn đèn nhỏ có ánh sáng nhu hòa rồi mới cẩn thận giúp hắn gỡ tấm che mắt ra.

Phạm Trọng Nam rất phối hợp để cô phục vụ. Hắn biết, khoảng thời gian này mắt hắn vẫn còn trong tình trạng tránh tiếp xúc với ánh sáng, đau và không thể nhìn thấy gì, trên lý thuyết có lẽ phải cần bảy đến mười ngày mới có thể khôi phục lại một chút thị lực nhưng hiện giờ, trước mắt hắn chỉ là một mảng trắng xóa mênh mông.

'Ngủ đi!' Giang Tâm Đóa nói rồi cẩn thận giúp hắn dịch lại chăn.

'Anh muốn ra viện.' Hắn mới vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, lúc này căn bản là không hề buồn ngủ.

Hắn cảm thấy mình thật sự không thể quen được với những ngày như vậy, suốt ngày chỉ biết nằm trên giường không làm được gì cả, ngay cả ăn uống, đi vệ sinh cũng phải cần người khác giúp đỡ. Bộ dạng yếu ớt và đầy lệ thuộc như vậy, hắn thống hận đến cực điểm.

Mà càng khiến người ta cảm thấy khó chịu chính là, rơi vào hoàn cảnh hôm nay hắn lại không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình đã hại mình, quả đắng này, hắn phải tự chịu thôi.

'Bác sĩ nói anh còn phải ở đây theo dõi thêm mấy ngày.' Cô biết hắn không quen ở trong bệnh viện, cũng còn chưa thích ứng được với thân phận “bệnh nhân” của mình, nhưng tình huống hiện giờ của hắn quả thực là không thích hợp xuất viện.

'Sáng mai em bảo Sara đến xử lý những chuyện này đi, anh không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.' Phạm Trọng Nam lần nữa nhấn mạnh ý mình.

'Được rồi được rồi, em biết rồi. Ngày mai khi bác sĩ đến kiểm tra, em sẽ hỏi ý kiến của bác sĩ xem thế nào, vậy được rồi chứ?' Giang Tâm Đóa biết lúc này không nên lấy cứng chọi cứng với hắn cho nên rất nhẫn nại trấn an.

Nếu như cứ cứng rắn bắt hắn lưu lại bệnh viện, chỉ sợ càng khiến hắn tức giận, như vậy không tốt cho việc hồi phục, hơn nữa cá tính hắn trước giờ đều không thích bị người khác ép buộc, ép buộc chỉ càng phản tác dụng mà thôi.

'Em lên đây!' Phạm Trọng Nam lần tìm tay cô, nắm chặt.

'Làm chi?'

'Ngủ.'

Tuy rằng hiện giờ hắn hoàn toàn không muốn ngủ nhưng lại rất muốn cảm nhận được cảm giác có cô đang ngủ bên cạnh mình.

Giang Tâm Đóa lên giường, cẩn thận nằm nép bên cạnh hắn, đưa tay nắm lấy tay hắn, mười ngón giao triền, 'Đợi anh khỏe rồi, chúng ta cùng nhau về nhà!'

***

Sáng hôm sau, sau khi Phạm Uyển Viện đến, mời bác sĩ đến kiểm tra và xác nhận, cuối cùng đồng ý cho hắn xuất viện về nhà.

Giang Tâm Đóa dìu Phạm Trọng Nam chậm rãi rời khỏi bệnh viện, lên xe nhưng suốt trên đường từ đó về nhà, mặt hắn cứ nghiêm lại không chịu nói một lời, đôi kính râm che trên mặt hắn khiến cô không cách nào nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Giang Tâm Đóa ngồi bên cạnh hắn, tay vẫn nắm chặt tay hắn chưa từng rời ra cho nên cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng, tâm trạng hắn đang rất căng thẳng.

Gương mặt tuấn dật có chút tái nhợt, chút tiều tụy, thiếu đi một phần quả đoán, giống như một người đang muốn từ bỏ đấu tranh.

Cô phải làm thế nào mới có thể khiến hắn có lại ý chí phấn đấu đây?

Hai đứa nhỏ đã ở nhà chờ sẵn, khi nhìn thấy người cha đeo kính râm, bộ dạng suy yếu như người bệnh của mình đang phải nhờ vào sự dìu đỡ của mẹ mới có thể đi vào trong nhà thì có chút luống cuống không biết làm sao, tình cảnh này trước giờ chúng chưa từng hình dung ra được.

Mà vẻ mặt nghiêm nghị của ba càng khiến hai đứa nhỏ lo lắng không thôi.

'Ba, ba đỡ nhiều chưa?'

Hai đứa nhỏ chạy đến trước mặt ba mình, ngước cao đầu nhìn người cha trước đây oai phong như một thiên thần của mình, không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi.

'Tốt lắm.' Hắn đưa tay xoa đầu hai con sau đó quay sang Giang Tâm Đóa, 'Đưa anh đến thư phòng đi.'

'Ba, ba mới vừa trở về mà đã phải làm việc rồi sao? Không được đâu?' Phạm Dật Triển nghe ba mình nói như vậy thì lập tức lên tiếng kháng nghị còn Giang Bối Bối cũng phản đối một cách kịch liệt, 'Đúng vậy đó, ba, bác sĩ nói ba chính là vì làm việc quá mệt nên mới thành ra như thế, sau này ba đừng nên vậy nữa.'

Nghe câu kháng nghị của hai đứa nhỏ, khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên một nụ cười, 'Không phải ba muốn làm việc, lên đó nghỉ ngơi một lát thôi.'

'Muốn nghỉ ngơi thì phải về phòng mới đúng chứ, có phải không anh?' Giang Bối Bối đương nhiên không tin.

Phạm Dật Triển cũng gật đầu tiếp lời, 'Đúng vậy.'

'Được rồi, hai đứa vào phòng khách ngồi tạm đi, mẹ đưa ba các con lên thư phòng trước đã. Yên tâm đi, mẹ sẽ coi chừng không cho ba làm việc, như vậy được không?' Giang Tâm Đóa cũng không biết hắn muốn làm gì nhưng lúc này cô chỉ muốn thuận theo ý hắn.

Người bị bệnh lớn nhất, không phải sao? Huống gì lần này cô nghĩ hắn đã nhận được bài học thích đáng rồi.

Giang Tâm Đóa làm đúng như lời, đỡ Phạm Trọng Nam lên đến thư phòng trên lầu, dìu hắn đến chiếc ghế lớn bằng da thật sau bàn làm việc, ngồi xuống đàng hoàng hắn mới thở ra một hơi, 'Anh muốn yên tĩnh một lát, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.'

'Ừ, em xuống lầu nói chuyện với hai đứa nhỏ một lát, nếu anh có gì cần thì cứ gọi.' Dịu giọng dặn dò xong, Giang Tâm Đóa hôn nhẹ lên má hắn một cái mới rời đi.

Nhưng, cô sao lại có thể bỏ hắn một mình trong phòng được chứ?

Giang Tâm Đóa đi ra ngoài nhưng không rời đi mà cứ đứng tựa vào cửa phòng lẳng lặng nhìn vào bên trong, xem có động tĩnh gì không.

Từ khi mắt hắn không nhìn thấy đường, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi rất lớn nơi hắn cho nên sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì khiến người ta không trở tay kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK