'Không sao.' Giang Tâm Đóa mỉm cười với mẹ, 'Con dẫn mẹ lên phòng nghỉ nha.'
Trình Truyền Phương tối đó nghỉ một đêm ở nhà họ Phạm, người hầu đã chuẩn bị phòng xong cả rồi. Thế là hai người từ phòng ngủ chính dời bước đến phòng ngủ dành cho khách.
Ngày hôm sau, sau khi tiễn mẹ ra cửa, tâm tình của Giang Tâm Đóa xuống cực thấp.
Gần đây những người mà cô biết dường như đều rất bận rộn, Phạm Uyển Viện thì phải luôn túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho Lạc Khải, người bị thương cả hai chân trong tai nạn giao thông kia còn Lạc Tư thì đã bị đưa trở lại Luân Đôn, Dương Dung Dung bận thực tập ở công ty, chắc là chỉ có mỗi cô là người không có việc gì làm.
Mấy ngày tiếp đó, Giang Tâm Đóa ở nhà đều luôn rầu rĩ không vui, gần như ai cũng nhìn ra cô không vui, ngay cả bác sĩ đến khám thai theo định kỳ cũng phải hết lần này đến lần khác nhắc nhỏ, bảo cô đừng để tâm trạng mình xuống thấp, sẽ ảnh hưởng đến cái thai.
Biểu hiện của cô có rõ ràng đến vậy không? Ngồi trước bàn trang điểm, Giang Tâm Đóa ghé sát mặt vào gương, nghiên cứu xem biểu tình nào trên mặt bán đứng tâm trạng không vui của mình.
Nhìn kỹ chính mình trong gương cô mới nhận ra, mặt cô đã thay đổi đến gần như không nhận ra được, chiếc cằm nhỏ nhắn giờ đã không còn, đôi má cũng trở nên đầy đặn, ngay cả mười ngón tay dường như cũng mập ra...
Trời ạ, Giang Tâm Đóa, mày bây giờ đã hoàn toàn khác lạ rồi!
Cô đứng thẳng lên, nhìn kỹ vùng bụng dường như đang to hơn của mình, đợi đến lúc Phạm Trọng Nam trở về, liệu hắn có còn nhận ra cô không nhỉ?
Hắn đã nói sẽ trở về nhanh nhất có thể nhưng đã mấy ngày rồi lại mấy ngày trôi qua vẫn chẳng thấy tăm hơi!
Một tràng tiếng bước chân nhè nhẹ làm đứt quãng dòng suy nghĩ của cô, còn chưa kịp xoay người lại thì từ trong gương đã thấy phản chiếu một bóng người quen thuộc đang từng bước tiến đến bên cạnh cô.
Giang Tâm Đóa chỉ sợ mình đang nằm mơ, chớp mắt một cái tất cả sẽ biến thành ảo ảnh nên cứ thế nhìn hắn chằm chằm không dám chớp mắt...
'Không nhận ra anh rồi?'
Nghe giọng nói trầm thấp mà quen thuộc kia vang lên bên tai, vành mắt Giang Tâm Đóa phút chốc đỏ lên, cô cố gắng mở to mắt, không để nước mắt trào ra...
'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam vươn tay định ôm cô vào lòng thì Giang Tâm Đóa đã nhanh hơn một bước, nhào đến bổ vào lòng hắn.
'Anh đáng ghét, đáng ghét, em ghét anh...' Cô vùi mặt sâu vào ngực hắn, hai tay nắm lại thành nắm đấm thùm thụp đánh vào lồng ngực rắn rỏi kia.
'Sao vậy?' Thấy vẻ khác thường của cô, hơn nữa còn vừa khóc vừa đánh, vốn đang định ôm cô, hôn cô một chút cho thỏa lòng nhớ nhung giờ lại đổi thành lo âu.
Giang Tâm Đóa chỉ vùi mặt vào ngực hắn không chịu ngẩng đầu lên, đôi tay vốn đang đấm thùm thụp giờ cũng vô lực rũ xuống.
'Sao vậy Đóa Đóa? Nói anh nghe xem?' Hắn cứng rắn nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt hoen đỏ, trong lòng lại không nhịn được thở dài một tiếng.
Từ sau khi mang thai tính tình của cô thay đổi cực lớn, không giống như lúc ban đầu, lúc đó cô chỉ là một cô gái lúc nào cũng sợ sệt, lãnh đạm thậm chí là xa cách.
Nhưng người mới nếm mùi vị tình yêu như hắn căn bản là không hiểu, một cô gái, một khi nếm được cảm giác được cưng chiều sẽ không tự chủ được lộ ra mặt chân thật nhất của mình ở trước mặt người đàn ông, trở thành một cô gái biết khóc, biết cười, biết làm nũng, biết ỷ lại...
Mà hắn thì cực thích một Giang Tâm Đóa như vậy, mỗi lần thấy cô như vậy lòng hắn đều trở nên mềm như nước.
'Em...' Cô gái mở to đôi mắt hoen nướt nhìn gương mặt dường như hơi gầy đi của người đàn ông, thút thít một hồi mới thốt ra được hai chữ, '...mập quá!'
Mập đến nỗi cô có chút không nhận ra được chính mình.
Chỉ bởi vì mang thai mập lên mà có thể khóc đến vậy sao? Hơn nữa liên tục mấy ngày tâm tình đều xuống thấp cực điểm là vì chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn vậy sao?
Phạm Trọng Nam không biết lúc này mình nên cười hay nên khóc, chỉ đành đưa tay giúp cô lau lệ, 'Không sao cả, không xấu chút nào.'
Là thai phụ tăng cân là chuyện đương nhiên, huống gì cô có song thai, làm sao mà không tăng cân nhanh được chứ?!
'Gạt người...' Thể trọng của cô rõ ràng tăng lên rất nhiều mà hắn vẫn dám mở to mắt nói dối.
'Không gạt em. Đừng khóc nữa, anh có quà cho em.'
Quà??
Nghe hắn nói vậy, Giang Tâm Đóa bắt đầu hào hứng trở lại. Họ kết hôn đã lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng được hắn tặng quà cho, đương nhiên cũng chưa từng nghĩ một người đàn ông như hắn lại biết tặng quà lấy lòng phụ nữ, cho dù người đó là vợ mình.
Thực ra, cô cũng không quá để tâm những thứ thuộc về vật chất, cái cô để ý là tâm ý của người tặng quà.
Hớn hở khoác tay Phạm Trọng Nam, cô tò mò hỏi, 'Anh tặng gì cho em vậy?'
Thực ra bất kể là gì cũng không thể quan trọng hơn tấm lòng chân thành.
'Em muốn quà gì?'
'NICI...' Chú cừu nhỏ đáng yêu cô để lại ở Luân Đôn đã lâu, cô nhớ nó lắm rồi.
Lâu như vậy rồi còn nhớ mãi con cừu đáng chết đó? Hắn tức tối véo nhẹ má cô, 'Còn gì nữa?'
'Gấu Winnie size cực đại?'
'Cho phép em có yêu cầu cao hơn một chút!'
'Vậy anh làm không được thì sao đây?'
'Nói thử nghe xem.'
'Chiều chúng ta đến viện bảo tàng quốc gia xem triển lãm có được không?' Nghe nói bản chính của bức thư pháp “Lan Đình Tập Tự” mà cô muốn xem nhất triển lãm đến hôm nay là ngày cuối cùng, vừa khéo hôm nay hắn về đến đây, có thể cùng cô đi xem cho thỏa ước mơ.
Phạm Trọng Nam gật đầu, nắm tay cô đi ra ngoài.
'Giờ đi liền sao?'
'Ừ.'
'Đến triển lãm sao?' Cô còn chưa thay quần áo, làm sao có thể ăn mặc như vầy ra ngoài được chứ?
'Đi xem quà.'
'Quà gì vậy?'
'Bí mật.' Hắn cúi đầu, hôn phớt lên chóp mũi cô.
'Nói nhanh đi mà!'
'Đợi lát nữa em xem sẽ biết thôi.'
Không cam lòng Giang Tâm Đóa lắc lắc cánh tay hắn hỏi tiếp, 'Rốt cuộc là cái gì chứ?'
Hắn âu yếm vuốt mái tóc dài của cô, 'Rất nhanh sẽ biết thôi mà.'
Tò mò bước theo hắn vào gian thư phòng lớn nhất trong nhà, căn phòng này cô đã vào không biết bao nhiêu lần rồi nhưng chưa bao giờ khiến cô kinh ngạc như lần này.
Bởi vì bức thư pháp dài gần một mét treo trên tường kia quá mức chói mắt.
“Trời ơi!'
Phấn khích buông tay hắn ra, cô bước nhanh đến gần rồi trèo hẳn lên sofa, mắt nhìn chằm chằm bức thư pháp treo trên tường gần như không dám chớp mắt...
Phạm Trọng Nam không khỏi bị hành động đột ngột của cô làm cho sợ đến hết hồn, vội vàng bước đến ôm chặt lấy cả người cô.
Giang Tâm Đóa đọc một mạch từ đầu đến cuối, thưởng thức từng chữ một, từ vẻ đẹp đầy tiêu sái và lực đạo trong mỗi một nét bút, cô đương nhiên nhận ra đây là tác phẩm của ai.
Quay về phía hắn, cô vừa cười vừa khóc nắm lấy tay người đàn ông đang ôm mình từ phía sau kia, 'Đây là “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hy Chi!'
'Đúng vậy.'
'Bản được triển lãm ở viện bảo tàng quốc gia mượn từ viện bảo tàng quốc gia Bắc Kinh?'
'Đúng vậy.'
Trời ạ! Giang Tâm Đóa có cảm giác như có một đạo sấm sét vừa quật vào người.
'Chắc không phải từ triển lãm ở viện bảo tàng quốc gia chứ?' Mà hôm nay là ngày cuối rồi.
'Anh mượn về.'
'Mượn về?' Giang Tâm Đóa không biết nên diễn tả thế nào sự chấn động trong nội tâm mình. 'Sao anh lại mượn được?' Những loại vật phẩm như thế này thuộc về di sản văn hóa cần được bảo tồn của quốc gia thế mà hắn có thể mượn về nhà? Có phải khoa trương quá rồi không?
'Nhờ bạn.'
'Hả?' Hắn có người bạn nào lợi hại đến thế sao?
'Sầm Chí Quyền. Sau này có cơ hội giới thiệu cho em biết.'
Lần này đích thực là nhờ mối quan hệ của Sầm Chí Quyền.
Nhà họ Sầm trong giới kinh doanh ở Singapore giữ vị trí độc tôn không ai dám động tới, quan hệ trong giới chính trị cũng cực kỳ sâu rộng. Viện trưởng viện bảo tàng quốc gia có quan hệ cực thâm sâu với lão thái gia của nhà họ Sầm, mượn một món đồ về nhà cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
'Nhưng vật này ngày mai phải trả về rồi.'
'Sao anh biết là em thích?'
Phạm Trọng Nam chỉ cười không trả lời.
Chỉ cần là thứ cô thích, hắn sẽ tận hết sức mình đưa nó đến trước mặt cô.
'Nếu như em thích mặt trăng trên trời thì sao?'
Liệu hắn có thuê tàu vũ trụ đưa cô lên đó không?'
'Ngốc thật.' Nếu cô thật sự thích, hắn cũng sẽ nghĩ cách đưa nó đến cho cô. Ôm Giang Tâm Đóa vào lòng, hắn nhẹ thở dài một tiếng, 'Xin lỗi nhé, vốn là đã hứa đưa em ra ngoài chơi...'
Bởi vì không thể đưa cô ra ngoài cho nên hắn mới tìm cách đưa thứ cô muốn về đến tận nhà sao?
Nhưng thấy hắn khổ tâm như vậy, cho dù cái giá để trao đổi là sự tự do ra ngoài cô cũng cam lòng.
Bức thư pháp trước mặt dường như đã không còn mấy hấp dẫn, cô tựa hẳn người vào lòng hắn, thật lâu không nhúc nhích...
Còn hắn, cũng cứ thế ôm siết lấy cô, không nói một lời.
Chỉ nguyện năm rộng tháng dài, tình này bền lâu...