'Qua đây!'
Câu nói đơn giản, giọng điệu gần như là ra lệnh khiến cho Phạm Tuyết Chân bất tri bất giác tuân mệnh mà không dám hỏi nhiều.
Cô đứng dây, như bị thôi miên đi về phía hắn, còn chưa kịp dừng hẳn lại thì hắn đã vươn cánh tay dài nắm lấy cổ tay nhỏ xíu của cô, kéo về phía mình một cách cường thế sau đó bá đạo giam cầm cô trong lồng ngực mình.
'Anh Cẩn Hành?!'
Cả người Phạm Tuyết Chân bị vây trong lồng ngực ấm áp và hơi thở đầy nam tính của hắn, còn có một chút, một chút xíu mùi rượu khiến người ta dễ dàng trầm mê, cảm giác thân mật như thế này khiến trái tim cô đập quá mức kịch liệt, cõi lòng thiếu nữ run rẩy trong chờ mong...
Anh Cẩn Hành không chỉ đến tìm cô, hơn nữa còn chủ động ôm cô, cô có thể lý giải điều đó có nghĩa là cô thật sự đã đợi đến ngày anh ấy chịu tiếp nhận cô hay không? Hay chỉ là, đây lại là một lần say rượu khác của anh ấy?
'Em thật sự đã trưởng thành rồi, càng lúc càng xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi người ta không kìm lòng được chỉ muốn giấu em khỏi ánh mắt của những người đàn ông khác.' Tống Cẩn Hành thở dài một tiếng, giọng thì thào như tự nói chuyện với chính mình của hắn khẽ khàng vang trên đỉnh đầu cô.
Mỗi một câu, mỗi một chữ của hắn dù là rất nhỏ nhưng đủ chấn động cõi lòng cô. Phạm Tuyết Chân bất giác vùi cả gương mặt đã đỏ ửng của mình càng sâu hơn vào ngực hắn...
'Anh Cẩn Hành...' Cô run giọng gọi.
'Ngẩng đầu lên nhìn anh...' Hắn vừa nói vừa nâng cằm cô lên.
Phạm Tuyết Chân ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, 'Anh Cẩn Hành, anh...'
Tống Cẩn Hành đột nhiên đưa điếu thuốc đang hút dở trên tay mình đến bên môi cô, 'Hút một hơi thử xem...'
'Em không hút, em không biết hút thuốc...' Phạm Tuyết Chân vội lắc đầu.
'Làm em gái của anh thì có thể không hút thuốc nhưng làm người phụ nữ của anh thì nhất định phải biết.' Tống Cẩn Hành lơ đễnh nói.
Làm người phụ nữ của anh ấy? Phạm Tuyết Chân lần này thực sự bị câu nói kia làm cho giật nảy mình, chiếc miệng nhỏ há hốc, nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc vô cùng.
'Giờ có muốn thử hay không?' Giọng hắn mang theo một tia dụ hoặc như thôi miên khiến người ta không thể cự tuyệt, vừa nói tay vừa lần nữa đưa điếu thuốc đến bên môi cô. Phạm Tuyết Chân bất giác hé miệng hút một hơi, ngay lập tức, khoang mũi khoang miệng của cô đột nhiên bị lấp đầy bởi hơi thuốc, mùi thuốc lá xa lạ khiến cô không kìm được mà ho sặc sụa.
Tống Cẩn Hành đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô, cánh tay đang vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô càng thêm siết chặt, kéo cô gái đang ho kịch liệt kia vào trong lòng mình, hai thân thể gần như dán sát vào nhau không hề có một khe hở nào.
Phạm Tuyết Chân gần như không còn hơi sức tựa vào lồng ngực rắn rỏi của hắn, hai tay bấu chặt cổ áo hít thở sâu mấy hơi cố gắng xua tan đi mùi khói thuốc đậm đặc trong mũi và cả trong phổi mình.
Tống Cẩn Hành lẳng lặng nhìn cô, đợi đến khi cơn ho khan của cô chấm dứt, lồng ngực không còn phập phồng thì mới lên tiếng, giọng bỡn cợt nhưng không giấu được vô hạn sủng nịch, 'Không biết hút thuốc mà cũng dám nói muốn làm người phụ nữ của anh?'
'Anh Cẩn Hành, em muốn là người phụ nữ của anh. Giờ em không biết hút thuốc nhưng em sẽ học. Em nhất định có thể học được!' Nói rồi giống như sợ hắn nuốt lời, cô ôm chầm lấy hắn, giọng vừa nhanh vừa vội.
Thật không dễ dàng gì mới đợi được anh Cẩn Hành đến tìm cô, thật không dễ dàng gì mới xác định được rốt cuộc anh ấy cũng chịu tiếp nhận cô, nói thế nào cô cũng k thể dễ dàng buông tay.
Hút thuốc thôi mà, tin rằng cô nhất định có thể học được rất nhanh!
'Thật đúng là đồ ngốc!' Đôi môi với những đường nét rõ ràng của Tống Cẩn Hành chợt vẽ lên một nụ cười, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc bị gió đêm làm rối của cô, giọng sủng nịch.
Chỉ đùa với cô một chút thôi, thế mà cô lại xem nó là thật sao? Hắn làm sao có thể để cô công chúa nhỏ của mình học hút thuốc được chứ? Vậy có khác gì những cô em ăn chơi bên ngoài đâu?
'Em biết em rất ngốc. Anh Cẩn Hành, em sẽ học mà.' Giọng nói của cô mang theo một sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
'Vậy có còn muốn kết giao với người khác, đính hôn với người khác không?' Hắn cúi đầu, thấp giọng nói bên tai cô, hơi thở nam tính nóng rực phất qua vành tai và vùng gáy non mịn của cô rồi chậm rãi dời xuống, chỉ một chút nữa thôi là môi hắn đã có thể chạm lên đôi môi anh đào đang khẽ run của cô.
'Em...em...em không muốn...' Giọng nói và cả thân thể nhỏ nhắn của Phạm Tuyết Chân cũng đều khẽ run lên.
Trong bóng tối, Tống Cẩn Hành từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang nép đầu vào ngực mình, nhìn vẻ thanh thuần, trong sáng bao nhiêu năm qua chưa hề thay đổi trên gương mặt nhỏ nhắn kia cùng vẻ mê li lưu chuyển trong đôi mắt kia, rốt cuộc hắn không cách nào phủ nhận được nữa...
Hắn căn bản là không có cách nào trơ mắt nhìn cô cùng một người đàn ông khác kết giao, đính hôn chứ đừng nói là kết hôn, mà không làm gì.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng cảm giác của mình lúc ấy, lúc từ trên báo đài nghe được tin cô sắp đính hôn. Phẫn nộ cực điểm, cũng lo sợ cực điểm. Hắn làm sao có thể để cô cứ thế rời khỏi cuộc đời của mình được chứ?
Cho dù biết đây có thể chỉ là một đòn hỏa mù của Phạm Uyển Viện nhưng hắn hết nhịn rồi nhẫn cắn răng qua hết một tuần nhưng cuối cùng, vẫn không thể nhịn được.
'Vậy có muốn đi với anh không?'
'Được.' Cô trả lời không một chút do dự.
Lời của Phạm Tuyết Chân vừa mới dứt thì Tống Cẩn Hành đã nắm lấy cổ tay cô nhanh chóng rời khỏi nhà kính.
'Anh Cẩn Hành, anh muốn đưa em đi đâu vậy?' Bị Tống Cẩn Hành kéo đi, Phạm Tuyết Chân bước chân có chút loạng choạng, không theo kịp tốc độ của hắn, cô vừa chạy chậm theo vừa hỏi.
'Cứ đi theo thì biết.'
Tống Cẩn Hành kéo cô đi một mạch ra đến cổng lớn, mở cửa xe nhét cô vào chiếc xe Hummer hầm hố của mình đang đậu ở bên ngoài rồi xe xé gió rời đi.
Suốt trên đường đi, Tống Cẩn Hành không nói một lời mà chỉ chuyên tâm lái xe còn Phạm Tuyết Chân thì khoanh hai tay trước ngực, như đang ở trong mộng, ngơ ngẩn nhìn hắn, ngay cả ánh mắt cũng không dám nháy một cái, chỉ sợ vừa chớp mắt thì hắn sẽ lập tức biến mất ngay trước mặt cô vậy.
'Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh sẽ không nhịn được.' Hắn cắn răng nói.
'Không nhịn được cái gì?' Cô gái nhỏ ngây ngốc tiếp lời.
'Đợi lát nữa em sẽ biết ngay thôi.'
Lời vừa nói hết thì bàn chân đang đạp nơi chân ga càng thêm dùng sức, chiếc xe lao vun vút như bay.
Khi xe dừng lại ở dưới lầu căn hộ nơi hắn ở, Phạm Tuyết Chân vừa mới cởi dây an toàn, còn chưa kịp đẩy cửa ra thì Tống Cẩn Hành đã nhanh hơn cô một bước, tiến đến mở cửa sau đó bế bổng cả thân hình nhỏ nhắn của cô lên, đi thẳng về phía thang máy.
Căn hộ của hắn ở tầng trên cùng, hơn nữa bởi tính hắn trước giờ thích yên tĩnh nên mới mua luôn cả tầng lầu, chỉ có điều không phá ra cải tạo lại mà thôi. Ngay cả thang máy cũng do hắn tự bỏ tiền túi ra lắp đặt, đương nhiên cũng chỉ có hắn và một số ít người mà hắn cho phép mới có thể tiến vào.
Mà Phạm Tuyết Chân bị hắn ôm trong lòng lúc này bởi thấy hắn bước chân nghiêng lệch không vững nên hai tay vội vàng ôm chầm lấy cổ hắn miễn cho bản thân sơ sẩy mà rơi xuống đất.
Tống Cẩn Hành vẫn không nói một lời nhưng cơ bắp toàn thân đều như đang bị buộc chặc, chừng như đang cố gắng đè nén điều gì đó, hai cánh tay đang ôm lấy cô thì lại nóng rực như lửa khiến cô cũng có chút hoảng loạn theo...
Loáng thoáng, Phạm Tuyết Chân cảm nhận được hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì, mà cô đối với Tống Cẩn Hành, trước giờ đều không có bất kỳ sức đề kháng nào...
Chỉ có điều, chuyện đó...cô hoàn toàn không biết chút gì!
Cô không biết phải làm thế nào, cô không biết liệu anh Cẩn Hành có lại mắng cô ngốc, chuyện gì cũng không biết nữa không? Không biết liệu cô có làm anh ấy mất hứng không?
Vốn đang rúc trong ngực hắn Phạm Tuyết Chân len lén ngước mặt lên, nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn, mồ hôi tay từ từ tiết ra, thấm ướt cả lòng bàn tay cô.
Thật sự rất khẩn trương! Rất khẩn trương!