'Mẹ yêu dấu ơi, đứa con trai này của mẹ làm sao dám đại nghịch bất đạo như vậy chứ! Mẹ đừng tức giận nữa, coi chừng nhanh già lắm đấy!' Vốn trong lòng đang cực kỳ không thoải mái, Lạc Tư chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người mẹ vừa xinh đẹp vừa thích giận dỗi của mình nên đành cười cầu hòa.
'Cả ngày chỉ biết trêu mẹ!' Hơn nữa mặt mũi càng ngày càng tuấn tú giống ba nó, chỉ khác là bà chưa từng được nghe những lời ngọt ngào nào từ người chồng hai mươi mấy năm của mình mà thôi.
Muốn nghe được một câu ngọt ngào từ miệng người đàn ông kia, lên trời có lẽ còn dễ hơn. Từ năm mười tám tuổi đến giờ, hai mươi hai năm, sau khi trải qua vô số lần thử rồi thất bại, bà sớm đã học được bài học cho nên cũng không quá chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
'Con tập trung đầu óc vào việc học dùm mẹ được không? Ba con ở cái tuổi này của con đã đảm nhiệm chức trưởng bộ phận ở tập đoàn Phạm thị rồi, con xem lại mình đi, suốt ngày chỉ biết chơi, đã từng suy nghĩ cho tương lai sau này chưa?'
Lạc Tư bóp trán, ai oán xin tha, 'Mẹ ơi, mẹ không thấy sao, con đang tích lũy năng lượng để đủ sức phấn đấu trong tương lai đó chứ. Yên tâm, đợi khi con tốt nghiệp xong đại học nhất định sẽ ngoan ngoãn gia nhập Phạm thị, theo Frank học hỏi kinh nghiệm, vậy là được chứ gì?'
Nếu như hắn trốn không nhanh về nước làm sinh viên trao đổi, tất cả thời gian rảnh rỗi còn lại ngoài giờ học sớm đã bị mẹ nắm cổ vào công ty bắt học việc rồi.
Nhưng,vừa nhắc tới Frank, lửa giận trong lòng lại lần nữa bùng lên.
'Hừm, suốt ngày chỉ biết viện cớ. Chạy đến một nơi xa thật xa làm sinh viên trao đổi, cái này gọi là tích lũy năng lượng sao? Trước đây sao cha con không cần làm vậy?'
Haizz, quả nhiên là không thể nói lý với phụ nữ tuổi trung niên! Nói chuyện chẳng có đạo lý chút nào! Lạc Tư nghĩ thầm trong bụng, lúc này chuyện hắn muốn làm nhất là trở về phòng tẩy sạch một thân mồ hôi nhưng nhớ lại chuyện bị thẳng thừng cự tuyệt trước cửa nhà lớn họ Phạm, hắn cắn răng lưu lại bởi chuyện này không có mẹ giúp là không được.
'Mẹ, con biết là ba ở trong lòng mẹ luôn lợi hại như một vị thần. Con biết sai rồi, con nhất định sẽ sửa. Nhưng trước hết, mẹ gọi điện thoại cho Frank được không? Con muốn đến nhà anh ta.'
'Cái gì?' Phạm Uyển Viện lúc này mới nhớ ra mới hơn một tiếng trước cont rai mới gọi điện thoại cho mình nói muốn đến nhà lớn họ Phạm sau đó thì ngắt điện thoại khiến bà chẳng hiểu ra làm sao cả thế nên mới cố tình đợi ở phòng khách chờ con trai trở về để hỏi cho rõ chuyện này, rốt cuộc lại để bà nhìn thấy kiểu lái xe bạt mạng của con trai, tức đến quên cả hỏi han việc chính.
'Lúc nãy con đến nhưng vệ sĩ chặn lại không cho con vào. Bên trong nhà họ Phạm có bảo vật gì vô giá hay sao chứ? Hừm, chỉ giỏi bày vẽ!'
'Vậy con muốn đến đó làm gì?' Phạm Uyển Viện bực dọc hỏi.
'Hôm nay con đến trường, không cẩn thận đụng trúng người, hình như là người nhà họ Phạm nên muốn tìm người ta xin lỗi thôi.' Lạc Tư tìm đại một cái cớ, dù sao hắn cũng không nói dối, đúng là có đụng trúng, mặc kệ là trái bóng hay là xe, mặc kệ là người khác là thủ phạm hay là hắn, dù sao làm người ta bị thương là sự thật không thể thay đổi.
'Con lái xe đụng trúng người sao?' Phạm Uyển Viện kêu lên một tiếng thất thanh, chiếc túi xách hàng hiệu tinh xảo trong tay vụt về phía con trai, vừa đánh vừa mắng: 'Sớm đã bảo con đừng có cưỡi cái đống sắt vụn nhìn vừa khủng bố vừa không an toàn kia rồi mà con cứ nhất quyết không nghe. Giờ thì tốt rồi, đụng phải người ta rồi, còn là người nhà họ Phạm nữa, có phải là con muốn chọc mẹ tức chết hay không đây?'
Thảo nào vừa nãy hắn gọi điện thoại về sốt ruột hỏi bà có biết vợ của Phạm Trọng Nam hay không, nói như vậy, người bị thằng con trời đánh của bà đụng phải tám chín phần là cô ấy rồi.
Tức chết! Tức chết mà!
'Sau này không cho con cưỡi thứ đồ quỷ kia nữa, có nghe hay không?' Đây là chuyện liên quan đến đứa con trai duy nhất, hương khói của nhà họ Lạc, bà không thể tùy tiện, qua loa được. Cho dù phải đánh, phải mắng, cũng nhất định không cho con trai cưỡi mô tô nữa.
Cứ tiếp tục bị đứa con trai này chọc tức, bà nhất định sẽ sống không thọ!
'Mẹ, con biết rồi.' Khó được Lạc Tư ngoan ngoãn gật đầu một lần, nhưng đương nhiên hắn nghe lời như vậy không phải là không có nguyên nhân. 'Nhưng con đụng trúng người ta, dù sao cũng phải đến tạ lỗi chứ. Nhưng người ta lại không cho con vào nhà, làm sao bây giờ? Mẹ, mẹ nghĩ cách giúp con đi...'
'Con chắc chắn cô ấy là vợ của Frank chứ?' Đối với chuyện này, trong lòng Phạm Uyển Viện vẫn còn hoài nghi, dù sao bà với con trai đều chưa gặp vợ của Frank bao giờ.
'Tài xế của nhà họ Phạm đến đón cô ấy gọi cô ấy là thiếu phu nhân, mẹ nghĩ nhà họ Phạm có bao nhiêu thiếu phu nhân chứ?' Lạc Tư bĩu môi.
'Vậy để mẹ gọi điện thoại cho Frank hỏi kỹ lại lần nữa rồi nói sau.' Phạm Uyển Viện vừa nói vừa ném chiếc túi xách đắt đỏ của mình xuống sofa.
'Vậy con lên lầu tắm trước đã.' Lúc chiều đánh bóng rổ cả người đều ướt mồ hôi đến giờ hắn vẫn chưa có thời gian tắm, khó chịu chết đi được.
Thấy bóng con trai khuất dần sau cầu thang, Phạm Uyển Viện loạng choạng đuổi theo trên đôi giày cao gót, 'Con đứng lại đó cho mẹ, đưa chìa khóa chiếc xe kia đây!'
'Mẹ, con nói không cưỡi mô tô nữa là sẽ không cưỡi mà.' Ít nhất thì sẽ không lái mô tô trước mặt mẹ là được.
Phạm Uyển Viện một bụng lửa giận bị chẹn lại ở cổ họng, nhìn theo hướng con trai bằng ánh mắt khó tin. Đứa con trai này của bà trước giờ luôn nêu cao tinh thần trường kỳ kháng chiến, không biết đã giằng co với bà bao lâu về chuyện chiếc mô tô nhưng giờ nó lại thề thốt chém đinh chặt sắt như vậy, hoàn toàn không giống qua loa cho xong chuyện...
'Con bị bệnh hả?' Thân làm mẹ không thể không lo lắng cho đứa con trai duy nhất.
'Mẹ, con rất khỏe. Mẹ gọi điện thoại cho Frank nhanh lên đi. Cô ấy bị con đụng giờ còn chưa thể đi lại được, thân là trưởng bối của người ta, có phải mẹ cũng nên đi thăm hỏi một chút không?'
'Tạm tha cho con một lần này!' Phạm Uyển Viện nghĩ lại lời con trai nói cũng phải, nếu như đứa con trai này của bà đụng phải vợ của Frank, mặc kệ là về tình hay về lý, thân là trưởng bối, bà cũng nên đi thăm hỏi người ta một chút.
Nhưng, Frank sẽ đồng ý sao?
Phạm Uyển Viện cầm điện thoại lên, tìm trong danh bạ một dãy số vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chần chừ hồi lâu rốt cuộc cũng quyết định ấn phím...
***
Nhà họ Phạm.
'Thiếu phu nhân, điện thoại của thiếu gia...'
Giang Tâm Đóa đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị người làm đánh thức.
'Dung Dung, lại chuyện gì nữa đây?' Giọng cô mang theo cảm giác buồn ngủ cực độ.
Chắc là vì viên thuốc giảm đau được đưa cho cô uống sau bữa cơm tối khiến đầu cô cứ nằng nặng chỉ muốn ngủ, chẳng hề có chút tinh thần nào, ngay cả vừa nãy bạn tốt Dung Dung gọi điện thoại đến, cô cũng chỉ trả lời câu có câu không, rốt cuộc Dung Dung ở đầu bên kia cũng lười phải nói chuyện một mình, cuối cùng ngắt máy.
Chắc không phải còn quên chuyện gì chưa dặn dò đấy chứ?
'Dung Dung?' Đầu bên kia Phạm Trọng Nam nghe thấy giọng con gái mơ mơ màng màng gọi tên một người khác thì có chút không vui lặp lại một lần, giọng nói đã có chút bực dọc.
Nếu như không phải là biết rõ cái tên Dung Dung vừa bật ra kia là của một cô gái, có lẽ hắn đã tức đến muốn giết người.
Nhưng giờ trong lòng hắn vẫn cực kỳ không thoải mái, rõ ràng hai ngày sau là hắn đã có mặt ở Singapore nhưng vẫn không dằn lòng được mà gọi điện thoại cho cô. Khi điện thoại di động của cô thật lâu vẫn không có người đón nghe, Phạm đại thiếu gia không nén được lửa giận gọi về nhà, cho đến khi nghe người làm nói cô đang ngủ thì cơn tức kia mới tạm nén xuống.
Nhưng cô vừa mở miệng là gọi tên người khác, vẫn thấy cực kỳ khó chịu.
'Em tưởng là...' Giang Tâm Đóa lúc này đã nghe rõ giọng của đối phương, cơn buồn ngủ lập tức tan biến quá nửa, cảm giác đã thật lâu thật lâu không nghe được giọng nói của hắn rồi.
'Tưởng thế nào?' Tưởng rằng ngoại trừ cô Dung Dung kia thì không còn người nào khác gọi điện cho cô sao?
Nhưng quả thực là đã rất lâu hắn không gọi điện thoại cho cô, bởi vì dù một mình cô vẫn sống rất vui vẻ, rất thoải mái, giống hệt như lúc chưa kết hôn vậy, có hay không có hắn cũng không sao cả.
Mà có lẽ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gọi điện thoại cho hắn, người chồng hợp pháp này, ngay cả bị thương, chuyện lớn như vậy cũng không nói với hắn một lời.
Phạm Trọng Nam trong lòng thầm nghĩ, nếu như không phải quản gia gọi điện thoại báo cáo tất cả tình huống của cô, cho dù là bị té đến gãy chân chắc cô cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho hắn.