'Chẳng hạn như?' Phạm phu nhân dường như rất có hứng thú.
Cô công chúa nhỏ của nhà họ đã ba tuổi rồi, căn bản là không cần bám riết theo mẹ như trước nữa nên thời gian rảnh rỗi của cô bỗng dưng trở nên rất nhiều, vốn đang định đến công ty giúp đỡ cho hắn.
'Thế giới nguy hiểm bên ngoài cứ để đàn ông chinh phục.' Một câu này của Phạm tiên sinh khiến đôi mắt đẹp của Phạm phu nhân mở to, 'Vậy còn phụ nữ?'
'Chinh phục đàn ông.'
'Phạm tiên sinh, vậy xin hỏi ngài đã bị chinh phục chưa?'
'Không bằng chúng ta thử một chút xem em đã chinh phục được anh chưa?' Phạm tiên sinh lập tức buông dao nĩa xuống, kéo cô vợ nhỏ nãy giờ cứ liên miên không dứt miệng của mình vào lòng, trực tiếp nhấc lên đặt cô ngồi trên đùi mình, hai tay vòng qua eo giữ cho cô không nhúc nhích được.
'Đừng làm bậy nha, ở đây là văn phòng. Lát nữa em còn phải đi sân bay.' Giang Tâm Đóa cười nũng nịu huých vào vai hắn.
Sân bay? Nghe cô nói vậy, Phạm Trọng Nam lập tức dừng tay, 'Đi sân bay làm gì?'
'Em quên nói với anh, Mẫn Mẫn và Quan Cảnh Duệ muốn qua đây chơi mấy ngày. Chuyến bay của họ ba giờ chiều nay sẽ đáp xuống sân bay Hearthrow. Từ lúc hai mẹ con họ từ Melbourne trở về Singapore đến giờ, nhất là từ khi cô cùng Sầm Chí Quyền kết hôn, cơ hội để hai người gặp mặt nhau thật sự đã ít lại càng ít hơn, khó có được Mẫn Mẫn đến đây một lần, đương nhiên là phải cùng cô ăn một bữa cơm, tâm sự thật lâu cho thỏa lòng mong nhớ rồi.
Phạm Trọng Nam thở ra một hơi, thì ra là như vậy.
Đàn ông một khi hãm vào bể tình, lý trí quả nhiên cũng chẳng còn lại là bao. Hắn chẳng qua chỉ bảo Sầm Chí Quyền tên kia có thời gian thì qua Luân Đôn một chuyến để bàn một chút công sự, thế mà tên kia lại còn dám mượn việc công làm việc tư, ngay cả vợ con cũng cùng nhau mang đi nghỉ phép.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đem cậu nhóc Quan Cảnh Duệ kia đến đây cũng tốt, có thể bảo cậu nhóc và Giang Viễn Hàng cùng nhau nghiên cứu một chút mô hình “Kình Ngư” của Lehmann.
Cậu nhóc kia trên phương diện này không thể phủ nhận là thiên tài của những thiên tài, hơn một năm trước khi chỉ số Dow Jones đột nhiên xuất hiện tình huống, chỉ trong vài phút giá trị của nó đã mất đi gần mười nghìn điểm, mà trong những phút chớp nhoáng đó, giá trị tổng thể của thị trường cổ phiếu Mỹ bốc hơi hàng chục tỷ đô.
Lần thị trường gần như sụp đổ trong nháy mắt đó, ủy ban an toàn chứng khoán và ủy ban thương mại về các hàng hóa tương lai đã ban hành một tuyên bố chung sau khi thị trường đóng cửa rằng họ sẽ nghiêm túc truy tra vụ việc này đến cùng để tránh vòng ác tính này lập lại lần nữa.
Đương nhiên đến cuối cùng, sự kiện này cũng có một tuyên bố chính thức, nhưng chân tướng sự thực chính là, một tên nhóc không biết trời cao đất dày nào đó lợi dụng tính “thiếu sót về mặt hệ thống” của hệ thống giao dịch chứng khoán để gây nên chuyện động trời này, về sau còn bị ba cậu hung hăng đánh cho một trận vào mông, bị phạt không cho ra khỏi nhà một năm, hơn nữa còn không được phép sử dụng máy tính.
Hôm nay được phép đến Luân Đôn, chắc là hình phạt đã mãn hạn rồi đây!
***
Lúc người nữ bác sĩ trong chiếc áo blouse trắng có mái tóc màu hung đỏ đưa tay nhẹ kéo chiếc chăn đơn đang phủ trên người Phạm Tuyết Chân xuống,trên người cô chỉ mặc một chiếc áo thun của nam màu đen, chiếc áo quá khổ mặc trên người cô gần như là dài đến gối, màu đen của chiếc áo càng khiến cho làn da trắng nõn của cô càng thêm trong suốt như tuyết, nõn nà đến mê người.
Người bác sĩ thoáng chau mày nhìn những vết xanh tím rải khắp trên khoảng da thịt đang bị lộ ra bên ngoài của cô gái sau đó ngồi xuống bên giường, có chút đau lòng nhẹ vuốt ve đôi gò má trắng nõn của cô, thấp giọng gọi, 'Chân Chân...Chân Chân...tỉnh lại...'
Ngủ mê man đến giờ này đã đủ, Phạm Tuyết Chân mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc này mới cảm thấy bản thân giống như đã từ trong một cơn ác mộng tỉnh lại, trong mộng, cô gặp được anh Cẩn Hành nhưng, anh Cẩn Hành trong giấc mộng đó đã hoàn toàn không như trước mà giống như trở thành một ác ma, không chút thương tiếc giày vò cô. Cô chưa từng thấy anh Cẩn Hành thô lỗ và phóng túng như thế này bao giờ, bất kể cô khóc thế nào, cầu khẩn thế nào đều không thể khiến cho anh ấy dừng lại.
Đến cuối cùng, trong tiếng khóc khàn cả giọng cô mê man bất tỉnh, mà trong cơn hôn mê đó, cô chỉ có một ý tưởng trong đầu đó là, không muốn tỉnh dậy nữa.
Nhưng, lúc này ai đang đang gọi tên cô bên tai thế này? Cô không dám mở mắt ra, chỉ sợ vừa mở mắt thì lại nhìn thấy một anh Cẩn Hành giống như ác ma kia nữa.
Cô mệt quá, toàn thân đều đau, ngay cả sức để động đậy một ngón tay cũng không có.
Nhìn thấy hàng mi dày rợp của cô gái thoáng động, người bác sĩ biết cô đã tỉnh nên càng cố sức gọi, 'Chân Chân, anh biết em đã tỉnh rồi. Anh là Vân Phi Dương, thời gian của anh không có nhiều, em mở mắt ra nói chuyện đi, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.'
Vừa nghe tới Vân Phi Dương ba chữ này, Phạm Tuyết Chân cố hết sức mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra sau đó kinh ngạc nhìn gương mặt người phụ nữ xa lạ hiện ra trước mắt mình, đây là Vân đại ca sao? Sao lại biến thành phụ nữ thế này?
'Chân Chân, em nghe anh nói...' Thấy cô đã mở mắt ra, người nữ bác sĩ tóc đỏ, không phải, nên gọi là Vân Phi Dương mới đúng, mỉm cười, dùng cách nhanh nhất, ngắn gọn nhất nói cho cô biết đại khái về tình trạng của Tống Cẩn Hành hiện giờ, khiến cho đôi mắt đẹp của Phạm Tuyết Chân bởi vì kinh ngạc mà không ngừng chớp động.
'Anh Cẩn Hành mất trí nhớ rồi?' Chẳng trách trước đây còn hung hăng mắng cô, không cho cô nhắc đến “anh Cẩn Hành” mấy chữ này.
'Đúng vậy. Cậu ấy bị người ta khống chế trí nhớ, tất cả những cử chỉ, cách nói năng, hành xử của cậu ấy đều không giống với Tống Cẩn Hành trước đây.'
'Vậy phải làm sao đây?' Phạm Tuyết Chân thế nào cũng không thể tưởng tượng, mình chờ đợi hai năm ròng rã kết quả lại là một anh Cẩn Hành thế này, 'Chúng ta phải làm thế nào mới có thể giúp anh ấy khôi phục lại trí nhớ?'
Vừa nghĩ tới chuyện anh Cẩn Hành đã quên cô, quên tất cả những gì về hai người, thậm chí ngay cả chuyện họ có với nhau một đứa con gái thật đáng yêu cũng không biết thì trong lòng Phạm Tuyết Chân lại đau đớn từng hồi.
'Lần này có thể giúp được cậu ấy chỉ có cô thôi.' Vân Phi Dương đưa một máy trò chuyện cỡ nhỏ, kích cỡ của nó chỉ bằng một sợi tóc mà hắn giấu kỹ trong người ra, dán nó vào phía sau tai cô, 'Anh không biết cậu ấy sẽ ở lại Luân Đôn bao lâu nhưng nếu như em có thể khiến cho cậu ấy ngất đi một lúc, anh sẽ rút máu cậu ấy về kiểm tra xem rốt cuộc bọn họ đã cho cậu ấy dùng loại thuốc gì, sau đó mới có thể tìm cách chữa trị. Đây là ống tiêm, bên trong có chứa sẵn một lượng thuốc mê đủ cho một người bình thường ngủ đến hai mươi bốn giờ. Em tìm cách tiêm nó vào người cậu ấy.'
'Em...em làm bằng cách nào?' Phạm Tuyết Chân hỏi một cách rầu rĩ.
Trước hết, không cần nói đến chuyện anh Cẩn Hành căn bản không nhận ra cô, đối với cô luôn có lòng phòng bị, thứ hai, cho dù là trước đây, thân thủ của anh ấy nhanh nhẹn như vậy, nếu muốn chích mũi thuốc này vào người anh ấy mà không bị phát hiện thì đúng là chuyện không thể nào.
'Ngốc ạ.' Vân Phi Dương mỉm cười đưa tay véo nhẹ mũi cô, 'Đàn ông lơ là phòng bị nhất là lúc nào?'
Phạm Tuyết Chân ngơ ngẩn nhìn hắn, trên mặt rõ ràng lộ vẻ không hiểu.