Đang đứng ở thư phòng thì nhận được điện thoại của Vũ Mặc, biên tập của tạp chí mà cô cộng tác hỏi cô lúc nào thì có thể giao phần minh họa của mình, sau khi Giang Tâm Đóa ngắt điện thoại, cô quay lại phòng ngủ, giở tập giấy vẽ tranh của mình ra đánh giá phần phác thảo hồi lâu vẫn chưa thấy Phạm Trọng Nam quay lại.
Vừa nãy hắn có nhìn thấy những hình mà cô vẽ không nhỉ? Giang Tâm Đóa có chút bất an nghĩ.
Nhưng cô cũng đâu có làm gì sai, sao phải sợ hắn nhìn thấy chứ?
Nghĩ như vậy nên tư tưởng của Giang Tâm Đóa cũng thoải mái hơn chút ít, cô chỉnh thêm vài nét cho bản phác thảo thêm hoàn chỉnh rồi quyết định ngày mai sẽ đích thân giao bản phác thảo này đến tạp chí.
Lúc Phạm Trọng Nam quay trở lại vòng, vừa hay nhìn thấy cô đang đóng tập giấy vẽ tranh lại, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm và thoải mái thì sắc mặt hắn càng thêm tối sầm.
'Em xả nước xong rồi.' Chỉ sợ nước đã lạnh rồi.
Phạm Trọng Nam nhìn cô chằm chằm thật lâu vẫn không lên tiếng, chính lúc Giang Tâm Đóa tưởng rằng trên mặt mình dính gì đó thì hắn lại đi thẳng về phía phòng tắm.
Anh ta, có phải là đang tức giận không? Giang Tâm Đóa khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Phạm Trọng Nam.
Trong gian phòng ngủ tối đến không thể nhìn thấy rõ gì cả...
'Đau...'
Giang Tâm Đóa kêu lên một cách tội nghiệp nhưng thế nào cũng cản không được sự hung mãnh của người đàn ông trên người đang không hề có ý nhượng bộ kkia.
Anh ta dường như thật sự rất tức giận!
Trong cơn mê trầm trầm, căn bản là không còn chút sức lực động đậy dù chỉ một ngón tay, trước khi mất đi ý thức, Giang Tâm Đóa có thể chắc chắn, người đàn ông này thực sự đang tức giận.
Nhưng anh ta giận cái gì mới được chứ? Cô cũng đâu có làm gì sai?
Nửa đêm, đang ngủ mơ mơ màng màng, Giang Tâm Đóa bởi vì cổ họng khát khô mà tỉnh lại, cô dụi mắt lồm cồm ngồi dậy mới phát hiện trên chiếc giường lớn chỉ có mỗi mình cô.
A? Khuya như vậy rồi anh ta còn đi đâu chứ?
Dò dẫm ấn công tắc đầu giường mở đèn, xuống giường, đến phòng sinh hoạt chung rót ly nước uống, lúc quay trở lại Giang Tâm Đóa vô tình nhìn về phía cửa sổ sát đất thì lại nhìn thấy Phạm Trọng Nam đang đứng nơi ban công xoay lưng về phía cô, một tay chống lan can một tay kẹp thuốc.
Bóng lưng đó, nhìn sao mà cô độc quá đỗi!
Không kìm lòng được, cô chậm rãi đi về phía hắn. Khi nghe được tiếng chân nhỏ vụn sau lưng, Phạm Trọng Nam quay lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang đứng trước cửa sổ, những sợi tóc dài nhẹ phất phơ theo làn gió đêm.
'Sao khuya vậy rồi mà còn ở đây hút thuốc?' Câu nói đầy quan tâm không kìm được bật thốt ra khỏi miệng Giang Tâm Đóa. Đèn tối quá, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ nhìn thấy đầu thuốc lá lúc đỏ lúc tối trong bóng đêm.
Phạm Trọng Nam không trả lời mà bước đến ôm cô vào lòng, cúi đầu im lặng nhìn chằm chằm gương mặt dù trong bóng tối vẫn rất xinh xắn của cô, mùi khói nhàn nhạt của điếu thuốc đang hút dở quẩn quanh nơi mũi cô.
'Về phòng ngủ, được không?' Cô nép trong ngực hắn, nhỏ nhẹ nói.
Tuy rằng hắn không nói gì nhưng Giang Tâm Đóa vẫn cảm nhận được lúc này tâm tình của Phạm Trọng Nam không tốt lắm, nhưng dường như hắn không muốn chia sẻ với cô.
Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo sự quan tâm không dấu giếm khiến cõi lòng băng giá của hắn như ấm lại, một góc nào đó trong sâu thẳm, nơi bí mật chưa từng có ai chạm được đến trong cõi lòng chợt như bùng lên một ngọn lửa, ấm áp lan tràn.
Hắn dụi thuốc rồi bế bổng cô lên, áp cả thân hình nhỏ nhắn ấy lên cửa sổ, trong mắt bắn ra một tia khác thường, đôi môi với những đường nét rõ ràng mang theo mùi khói thuốc nhàn nhạt chậm rãi đáp xuống môi cô...
Một đêm này, kích tình mà lại vô hạn ôn nhu.
Chỉ là, đêm quá ngắn mà ngày đã dần sang...
Sáng hôm sau, khó được một lần Giang Tâm Đóa bị giằng co cả đêm mà vẫn thức dậy đúng giờ bởi vì cô đã hẹn với chị Vũ Mặc hôm nay sẽ đến tạp chí đưa phác thảo sau đó mới trở về trường. Tóm lại là hành trình hôm nay đã xếp kín hết cho nên dù mệt mấy cô vẫn phải rời giường.
Chỉ có điều Giang Tâm Đóa không ngờ là người trước giờ đi sớm về muộn như Phạm Trọng Nam lúc này vẫn còn ung dung ngồi ở sofa trong phòng khách đọc tạp chí kinh tế. Thấy cô xuống lầu nhưng hắn vẫn không buồn nhìn một cái.
'Anh...' Giang Tâm Đóa ôm chiếc túi xách có chiếc túi giấy đựng bản thảo trong đó đi đến trước mặt hắn, cúi đầu thấp giọng hỏi: '...hôm nay không đến công ty sao?'
Phạm Trọng Nam chừng như không nghe thấy vậy, không ngẩng đầu lên cũng chẳng trả lời, với tay lấy tách cà phê trên bàn, thong thả nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Tối hôm qua hắn giằng cô cô lâu như vậy, hại cô đến giờ chân vẫn còn run, cô còn chưa tính sổ với hắn, giờ thì tốt rồi, lại muốn lơ cô sao?
Hừm, muốn lơ thì lơ, Giang Tâm Đóa có chút ủy khuất xoay người, định đi thẳng ra cửa thì lúc này người đàn ông nãy giờ mắt không rời khỏi quyển tạp chí mới lên tiếng, 'Muốn đi đâu?'
'Đến tòa soạn.' Giang Tâm Đóa thành thực trả lời.
Tuy rằng vừa nãy hắn cố ý lơ cô nhưng cô không có nhỏ mọn như vậy.
'Đến đấy làm gì?'
'Giao phác họa, sao vậy?' Mới sáng sớm đã tra hỏi cô, hắn có ý gì đây?
'Tôi xem một chút.' Phạm Trọng Nam cũng không biết mình rốt cuộc muốn làm gì nữa, mới sáng sớm đã ngồi đây chờ chỉ bởi vì muốn xem một chút cái mà cô gọi là phác họa là gì.
Hắn muốn xem bản phác thảo của cô? Không phải chứ? Giang Tâm Đóa không ngờ hắn là đề ra yêu cầu này.
Bản phác thảo này của cô vẽ rất truyền thần, ngay cả Dương Dung Dung cũng có thể vừa nhìn đã nhận ra người trong tranh là ai, bằng vào trí tuệ của Phạm Trọng Nam làm sao lại không nhận ra cho được?
Hắn rất không thích cô tiếp xúc với Lạc Tư, nếu như nhìn thấy bức phác thảo này, liệu có...
'Có gì tôi không thể xem sao?' Phạm Trọng Nam nhìn vẻ do dự của cô, cơn giận âm ỉ trong lòng từ tối qua giờ càng bùng cháy, bàn tay đang bóp chặt quyển tạp chí đến nổi cả gân xanh, nhìn thật đáng sợ.
'Không có.' Cô còn cự tuyệt nữa, nói không chừng sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ cho nên, cuối cùng Giang Tâm Đóa vẫn chậm rĩ rì ngồi xuống đối diện với hắn, lấy chiếc túi giấy đựng phác thảo đưa qua, lúc hắn giở ra xem cô còn giải thích thêm, 'Em vẽ không đẹp lắm. Tạp chí yêu cầu phần minh họa cho bản dành cho thanh thiếu niên phải thể hiện sức sống và nhiệt tình tuổi trẻ, cho nên...'
Không để ý đến lời giải thích của cô, mặt Phạm Trọng Nam vẫn thật u ám mở túi giấy ra, mấy trang phác thảo vẽ sinh động như người thật rất nhanh đã bày trước mặt hắn.
Chính là mấy bức vẽ tối qua hắn xem chưa đến hai giây kia.
'Vẽ khá lắm.' Phạm Trọng Nam đặt những bản thảo xuống mặt bàn, một tay nâng li cà phê đang uống dở lên môi, lại uống một ngụm, hờ hững thốt một câu như vậy.
'Cám...' Lời cám ơn của Giang Tâm Đóa còn chưa nói hết thì tách cà phê trong tay Phạm Trọng Nam đang định đặt xuống bàn chợt nghiêng đi, phần cà phê uống dở dang đổ ra tưới ướt cả bàn...
Giang Tâm Đóa đưa tay định cứu lấy xấp tranh phác họa thì đã muộn rồi, chỉ đành khóc không ra nước mắt ngẩn ngơ đứng nhìn bao nhiêu tâm huyết của mình bị hủy trong chớp mắt.
Tiêu rồi! Sắp đến ngày phát hành rồi, thế này thì cô nhất định bị chị Vũ Mặc mắng một trận cho coi.
'Thực xin lỗi, tôi lỡ tay.' Phạm Trọng Nam mặt không đổi sắc đặt tách cà phê xuống bàn, nhìn người làm đang đứng phía sau, 'Bàn dơ rồi, còn không đến xử lý?'
Người làm rất nhanh đã tiến đến, thấy vẻ mặt u ám của chủ nhân thì không dám nói nhiều một câu, vừa đang định cầm những tờ phác thảo đã bị cà phê làm ướt đẫm kia mang đi bỏ thì Giang Tâm Đóa đã tiến đến ngăn lại.
'Tôi tự làm được rồi.'
Cho dù những bản phác thảo này đã không sử dụng được nhưng cô cũng không muốn người làm ném nó vào sọt rác. Dù sao cũng là bao nhiêu tâm huyết của cô mà.
'Bỏ đi.' Phạm Trọng Nam thấy vẻ thương tiếc cô dành cho những tờ phác thảo kia thì lạnh giọng nói.
'Đây là đồ của em, không cho bỏ.' Giang Tâm Đóa không biết lấy đâu ra dũng khí cự lại hắn.
'Những thứ đã không dùng được chẳng lẽ lại còn xem như bảo bối mà cất đi sao?' Lửa giận trong lòng Phạm Trọng Nam càng bùng cháy dữ dội, giọng càng lúc càng lạnh.
'Cũng không biết là do ai hại nó thành ra không dùng được như vậy?' Giang Tâm Đóa đẩy tay người làm ra, gom hết những bản phác thảo lại.
'Giờ em trách tôi đúng không? Có cần tôi bồi thường cho không?'
Người này, rõ ràng là anh ta muốn xem bản phác thảo của cô, cà phê cũng là do anh ta bất cẩn làm đổ, cô còn chưa trách hắn, giờ cô chỉ là không muốn tâm huyết của mình bị người ta ném vào sọt rác thôi, hắn cần gì phải nói như cô là người rất không nói lý lẽ vậy?
Cô nào dám trách hắn. Còn bồi thường, có ý nghĩa gì chứ?
'Em không muốn nói chuyện với anh!' Mắt đỏ hoe, Giang Tâm Đóa ôm những tờ phác thảo đã hỏng mất chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô khuất dần trước mắt, Phạm Trọng Nam cảm thấy lửa giận trong lòng cháy càng dữ dội. Hắn vụt đứng dậy, sắc mặt u ám bước ra ngoài.