Giang Tâm Đóa lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Căn biệt thự này xa hoa sang trọng không kém gì căn biệt thự căn biệt thự ở Luân Đôn, cũng lớn đến khó tin như vậy, hơn nữa vườn hoa rộng đến xa tít tầm mắt, và một bãi cỏ rộng bạt ngàn, quả thực chẳng khác gì cung điện.
'Phu nhân, chào cô. Tôi là quản gia ở đây. Cô gọi tôi là Elaine là được rồi.'
Nhìn người quản gia vẻ mặt nghiêm túc cùng một hàng người hầu trước khi xe chạy vào đến cổng đã đứng sẵn trước nhà cung kính tiếp đón cô, Giang Tâm Đóa mỉm cười nhìn họ, nhẹ gật đầu, 'Chào cô, Elaine.'
Ở một nơi xa lạ như thế này, cho dù có nhiều người hơn nữa, đối với Giang Tâm Đóa mà nói, vẫn khiến cô có cảm giác không thể hòa nhập.
'Phu nhân, cô vừa trở lại, có muốn lên lầu nghỉ ngơi một lát trước không?' Elaine mỉm cười hỏi thăm.
'Ừ, phiền cô dẫn đường.' Giang Tâm Đóa gật đầu.
So với việc ở lại phòng khách nhìn nhau, cô thấy không bằng trở về phòng còn hơn, mặc kệ là làm gì cũng được.
Dưới sự dẫn đường của người quản gia, Giang Tâm Đóa trở về phòng ngủ chính.
Căn phòng ngủ chính vẫn đi theo phong cách châu Âu xa hoa và sang trọng, không gian rộng thênh thang có cả phòng sinh hoạt chung, phòng khách riêng, phòng sách, phòng thay quần áo, phòng tắm và một phòng ngủ rộng hơn bốn mươi bình, quy mô của nó có thể so sánh với một căn hộ chung cư cao cấp với đủ mọi thiết bị.
Sau khi quản gia lui xuống, Giang Tâm Đóa đi xuyên qua phòng sinh hoạt chung, đến một ban công rộng rãi, nhìn bãi cỏ rộng mênh mông không kém gì bãi cỏ ở tòa nhà ở Luân Đôn, cô nhắm mắt, hít sâu một hơi để không khí trong lành tràn vào trong phổi.
Rốt cuộc cô gả cho người đàn ông thế nào đây?
Mười giờ tối, những cơn gió ở Long Island mang theo hơi lạnh từ biển thổi qua cánh tay trần của Giang Tâm Đóa.
Từ chiều sau khi cô đến đây, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở về.
Những đồ đạc của cô bỏ lại ở bệnh viện trước giờ cơm tối đã có người đưa đến, cô tắm xong, thay áo ngủ, nằm trên chiếc giường xa lạ thật lâu cũng không ngủ được, cuối cùng đành từ bỏ, nhỏm dậy đi ra ban công hóng gió đêm.
Gặp được em trai và mẹ rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, theo hành trình, ngày mai chắc là cô sẽ về nước.
Cuộc sống trong hơn một tháng qua thật giống như một giấc mộng.
Cô kết hôn! Mới hai mươi mốt tuổi đã kết hôn?
Trong kế hoạch của đời mình, cô dự định trước tiên là dọn ra khỏi nhà họ Giang, tự lực cánh sinh nuôi sống bản thân và học phí cho đến lúc tốt nghiệp, sau đó tìm một công việc thích hợp, sau đó mới là tìm một người tâm đầu ý hợp, kết hôn, cùng nhau trải qua cuộc sống bình lặng, đạm bạc. Đây mới chính là con đường mà cô muốn đi.
Nhưng...người tính không bằng trời tính, câu nói này mãi mãi không lỗi thời.
Người ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết một phút sau, thậm chí một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, phải đối mặt với nó như thế nào.
Tình yêu đối với cô, vĩnh viễn chỉ là vật ngoài tầm với thôi sao?
Không biết anh Nhất Minh giờ thế nào rồi?
Trong đêm tĩnh mịch thế này, Giang Tâm Đóa không khỏi chạnh lòng nhớ đến người đàn ông đã cùng cô lớn lên, vẫn luôn đối xử ân cần dịu dàng với cô. Không biết chuyện kia có ảnh hưởng đến công việc của anh ấy hay không nữa?
Với tính cách của ba mình, Giang Tâm Đóa đoán ông sẽ không dễ dàng tha cho Ngụy Nhất Minh, chỉ mong là ba cô đừng ra tay quá tuyệt tình thì tốt rồi!
Đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, một luồng đèn pha sáng rực bỗng chiếu vào cổng chính, càng lúc càng gần đã kéo Giang Tâm Đóa trở về với hiện thực.
Đã khuya thế này rồi, chắc là Phạm Trọng Nam trở về phải không?
Cô chỉnh lại chiếc áo ngủ trên người, quay trở lại phòng ngủ, lấy thêm một chiếc áo khoác nhỏ khoác lên, định bước ra ngoài hỏi xem hắn đã ăn cơm tối chưa.
Đây có thể coi như nghĩa vụ mà một người vợ nên làm chứ?
Đi qua phòng sinh hoạt chung, Giang Tâm Đóa vừa mới mở cửa phòng thì đã thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng nơi cửa. Thấy cô bước ra, Phạm Trọng Nam khựng lại, bàn tay vốn đang đưa ra nắm lấy tay nắm cửa cũng chậm rãi thu về.
'Anh về rồi à?'
'Ừ.' Phạm Trọng Nam ngắn gọn đáp một tiếng rồi không nói thêm gì, ánh mắt quét khắp người cô, từ đầu đến chân một lần sau đó dừng lại ở đôi chân trần của cô.
Khi nhận ra hắn đang nhìn gì, Giang Tâm Đóa ngượng ngùng co chân lại, đỏ mặt nhận ra cô không chỉ là đang đi chân trần, hơn nữa mái tóc dài vừa mới gội không lâu đang xõa tán loạn trên vai, bộ dạng thoạt nhìn có chút lôi thôi.
Lúc mặc áo khoác sao cô không chịu soi gương một lần xem mình có chỉnh tề không nhỉ? Giang Tâm Đóa áo não nghĩ.
'Anh ăn cơm tối chưa?' Giang Tâm Đóa có chút không được tự nhiên xoay mặt sang hướng khác.
'Rồi.'
Đáp lại câu hỏi của cô vẫn chỉ là một câu trả lời ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn.
Hừm, người này, nói nhiều mấy tiếng sẽ chết hay sao chứ?
'Tôi muốn vào trong tắm rửa.' Phạm Trọng Nam nhìn cô gái nãy giờ vẫn đứng chắn ngoài cửa.
'Ờ, xin lỗi.' Giang Tâm Đóa lúc này mới nhận ra mình đang chắn đường của hắn, vội vàng lách người để anh ta bước vào.
Phạm Trọng Nam đi vào trong phòng, lúc đi ngang qua cô, hắn hơi ngừng lại mấy giây, 'Đi ngủ trước đi.'
Ý anh ta là, sau khi tắm xong vẫn còn phải làm việc, đúng không?
Tuy rằng thời gian hai người ở bên nhau không dài nhưng dần dần, Giang Tâm Đóa đã đại khái đoán được ý tứ trong những câu nói cộc lốc của anh ta.
Nhìn theo bóng lưng Phạm Trọng Nam đang đi vào phòng tắm, bất giác Giang Tâm Đóa cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Anh ta có chuyện phải làm vậy càng tốt, vậy chắc chẳng còn tâm tư đâu mà làm chuyện kia! Đây mới chính là điều mà Giang Tâm Đóa quan tâm nhất.
Cuộc sống vợ chồng, quả thực có lúc không có sức thừa nhận quá nhiều.
Theo nhịp độ này của anh ta, chắc là muốn nhanh có con đây mà. Dù sao đây cũng là mục đích kết hôn của anh ta.
Không biết, hiện giờ trong bụng cô đã có baby hay chưa nhỉ?
Giang Tâm Đóa đứng nguyên ở đấy miên man suy nghĩ, đôi tay bấc giác xoa nhẹ vùng bụng bằng phẳng của mình.
Mấy lần ở bên nhau, Phạm Trọng Nam đều không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, nếu có baby thì cũng là chuyện rất bình thường thôi. Với lại hơn một tháng nay chu kỳ của cô...
Chu kỳ của cô!!!
Trời ạ!
Mặt Giang Tâm Đóa tái mét. Tiêu rồi! Hơn một tháng rồi mà chu kỳ của cô vẫn chưa đến, chẳng lẽ trong bụng cô thật sự đã có...cục cưng???
Cô còn chưa hoàn toàn thích ứng với cuộc hôn nhân này, giờ lại có thêm cục cưng, liệu có nhanh quá không?
Ngay lúc cô vẫn chưa có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào!!!
Nhưng, có phải là thật không chứ?
Cô sắp làm mẹ sao?
Nếu như lúc này thật sự có cục cưng, vậy kế hoạch về nước tiếp tục việc học của cô không phải là chết từ trong trứng nước rồi sao?
Trước khi kết hôn Phạm Trọng Nam đã nói rõ với cô, giữa việc học và gia đình, hắn hy vọng cô lấy gia đình làm trọng, mà cô cũng không có lý do gì cự tuyệt.
Quả nhiên vẫn là câu nói ngàn đời không sai kia, người tính không bằng trời tính!
Giang Tâm Đóa có chút hỗn loạn, có chút khẩn trương quay trở lại giường, trong đầu lúc này chỉ có một mối quan tâm duy nhất, cục cưng! Ngay cả Phạm Trọng Nam từ lúc nào tắm xong từ phòng tắm bước ra rồi từ lúc nào rời đi cô cũng không biết.
Tối hôm đó, mãi đến hơn nửa đêm Phạm Trọng Nam vẫn chưa quay lại phòng ngủ còn Giang Tâm Đóa thì trằn trọc, trăn trở mãi mà vẫn không ngủ được.
Hay là, đợi cô về nước tự đến bệnh viện kiểm tra thử vậy?!
Tóm lại là, mặc kệ có cục cưng thật hay không, cô vẫn muốn trở về sống ở nơi mà mình đã quen thuộc.
Cho dù thật sự có con, cô cũng có quyền lựa chọn sinh con ở đâu chứ, đúng không?
Giang Tâm Đóa lăn qua lộn lại trên giường mãi cũng không ngủ được, cuối cùng quyết định rời giường, xuống lầu hâm cho mình một ly sữa nóng, hy vọng uống xong có thể giúp hệ thần kinh đang căng thẳng của mình thư giãn đôi chút, nói không chừng có thể sẽ ngủ được.
Thực ra chuyện này cô có thể trực tiếp gọi điện thoại nội bộ cho người làm bảo họ đưa đến phòng ngủ cho mình nhưng trước giờ cô không quen để người khác hầu hạ như vậy, huống gì lúc này đã khuya rồi, với lại bản thân không ngủ được, đi lại vài vòng cũng chẳng sao cả.
Dè dặt rời khỏi phòng, vừa định bước xuống cầu thang thì gặp phải một người làm đang bê một chiếc khay, bên trên là một tách cà phê đang nghi ngút khói bước lên.
'Phu nhân...' Người làm nép sang một bên, cung kính gọi.
'Trễ như vậy rồi, cà phê là...' Thực ra không cần hỏi Giang Tâm Đóa cũng biết là ai lúc trễ thế này còn muốn uống cà phê. Chỉ có điều vừa nãy từ phòng ngủ bước ra, cô cũng không để ý anh ta có phải đang làm việc trong phòng sách nhỏ trong phòng ngủ hay không.
'Là tiên sinh bảo pha.' Người làm cực kỳ có trách nhiệm hỏi tiếp, 'Phu nhân, cô có cần gì không?'
'Tôi đưa cho anh ấy là được rồi.' Trước khi Giang Tâm Đóa kịp suy nghĩ xem vì sao mình phải làm như vậy thì cô đã lên tiếng đồng thời tay cũng đã đưa về phía chiếc khay, đỡ lấy nó.
'Phu nhân, cứ để tôi làm cho.' Cô người làm nhìn chiếc khay vừa bị đoạt khỏi tay mình, cũng không dám giật lại từ tay Giang Tâm Đóa, chỉ sợ lỡ tay có việc gì thì càng thêm thất trách.
'Không sao đâu. Phiền cô hâm giúp tôi một ly sữa nóng. Anh ấy ở gian thư phòng nào?' Giang Tâm Đóa mỉm cười hỏi. Vừa nãy lúc cô bước ra, hình như phòng sách bên trong phòng ngủ không có ai thì phải.