'Còn cậu thì sao?' Sầm Chí Quyền không đáp mà hỏi ngược lại. Chuyện hôn sự hắn đã công bố với giới truyền thông, cũng chẳng có gì đáng nói nữa. Ngược lại hắn rất có hứng thú muốn biết về Phạm Trọng Nam, lần này từ nước Anh trở lại không phải đánh trống khua chiêng nói muốn kết hôn hay sao?
Tin tức ngày ngoại giới có lẽ không biết nhưng trong xã hội thượng lưu gần như tất cả những nhà có con gái đến tuổi lấy chồng đều biết cả, chỉ không biết là, vị Phạm đại công tử trước giờ không gần nữ sắc này thích loại hình cô gái nào thôi.
Hay chỉ là kết hôn vì mục đích nào đó?
'Tôi...' Phạm Trọng Nam nhìn tập tài liệu vẫn đặt trên bàn từ bấy đến giờ chưa mở ra, trong đầu thấp thoảng ẩn hiện một gương mặt xinh đẹp, yếu đuối đến động lòng người kia.
Cô ấy...
Thế nào rồi?
Có tốt không?
Một giây thất thần của Phạm Trọng Nam đương nhiên là không lọt khỏi đôi mắt sắc bén của Sầm Chí Quyền, anh ta kinh ngạc nhướng mày, 'Có người khiến cậu thấy có hứng thú rồi sao?'
Nói chuyện với Phạm Trọng Nam Sầm Chí Quyền luôn rất để ý cách dùng từ, câu hỏi này anh ta không dùng “thích” mà chỉ hỏi “có hứng thú” hay không bởi vì họ biết nhau đã một thời gian rất dài, trước giờ anh ta chưa từng thấy người bạn này của mình có hứng thú với bất kỳ cô gái nào chứ đừng nói là thích hay yêu.
Nếu như không phải vì quá hiểu bạn mình, không chừng anh ta sẽ cho rằng Phạm Trọng Nam thích phái nam.
'Không có!' Phạm Trọng Nam thẳng thừng phủ nhận.
'Không có thật sao?' Sầm Chí Quyền đầy hứng thú hỏi lại, Phạm Trọng Nam rất ít khi cực nhanh phủ định một người hay một việc nào đó, điều này chứng tỏ hắn đang có tật giật mình.
'Hôn lễ của cậu chắc mình không đến dự được.' Phạm Trọng Nam đặt ly rượu trong tay xuống, mí mắt hơi sụp xuống không muốn cho Sầm Chí Quyền thấy được bất kỳ sự khác thường nào, 'Chuyện thu mua công ty kia cứ xem như quà đám cưới của mình!'
'Cám ơn.' Phần quà này quả thực quá quý giá nhưng nếu như Phạm Trọng Nam không muốn nói nhiều, Sầm Chí Quyền cũng không nhiều lời, anh ta cũng đặt chiếc ly trên tay xuống, 'Đi trước đây!'
'Không tiễn!' Phạm Trọng Nam không chút khách sáo.
Thấy Sầm Chí Quyền đã rời đi, Phạm Trọng Nam đứng dậy đi đến bên bàn làm việc, nhìn túi hồ sơ được xếp đặt ngay ngắn kia, một người trong số đó có lẽ sẽ trở thành vợ hắn nhưng hắn thực sự không có hứng thú tìm hiểu.
Vậy, ai mới có thể khiến hắn cảm thấy có hứng thú?
Là cô gái kia sao?
Không! Không đâu! Trước giờ hắn không có bất kỳ cảm giác nào đối với phụ nữ, đối với người đã có bạn trai thì càng không để ý tới.
Phạm Trọng Nam càng lúc càng thấy mình bệnh nặng hơn...hay là...hắn nên nhắm mắt lại, tùy tiện chọn một phần tư liệu là được?
Bàn tay mới vừa vươn ra thì điện thoại di động đặt trên bàn chợt rung lên.
Là anh chàng Sầm Chí Quyền mới vừa rời đi chưa được năm phút kia! Chẳng lẽ là để quên gì sao? Tuy rằng biết chắc là không thể nào nhưng hắn vẫn nhận điện thoại.
'Trọng Nam, ngoài phòng cậu có một cô gái đang đứng đợi.'
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Sầm Chí Quyền.
Con gái? Không thể nào!
Nếu như không phải biết rõ tính nghiêm túc của Sầm Chí Quyền, Phạm Trọng Nam nhất định sẽ cho rằng anh ta đang đùa với mình.
Thế nhưng, sao lại có con gái đến tìm hắn?
***
Giang Tâm Đóa đã đứng ở hành lang dẫn đến phòng tổng thống của khách sạn Raffles hơn hai giờ rồi.
Sau lưng cô là một gian phòng tổng thống khác mà ba cô nhờ quan hệ mới vào ở được, ông đang ở bên trong mà cô thì đứng đây, cánh cửa phòng đang khép chặt kia chỗ ở của Phạm Trọng Nam.
Vốn là lúc họ vừa mới đến ba cô đã thúc giục cô đến ấn chuông nhưng vốn nhút nhát, cô do dự hồi lâu vẫn chưa làm theo lời ông thì vừa khéo thấy được một người đàn ông đang tiến đến ấn chuông cửa căn phòng kia.
Rõ ràng ba cô cũng biết người đàn ông đến tìm Phạm Trọng Nam kia bởi vì sau khi nhìn thấy người đó, ba cô lập tức tiến vào phòng. Đợi đến lúc ngoài hành lang không có ai mới bước ra, bảo cô đứng ở ngoài đợi đến khi người đàn ông kia rời đi mới đến ấn chuông. Mà cô bởi vì một câu này đã phải đứng đợi hai giờ liền rồi.
Bởi vì đứng quá lâu nên Giang Tâm Đóa mệt mỏi vô cùng, cô đứng tựa vào tường, đầu hơi cúi xuống để mái tóc dài rũ ra, che đi hơn một nửa gương mặt xanh xao, lại khiến cho người ta có một cảm giác yếu ớt mà nồng đậm u buồn.
Cô cứ lặng lẽ đứng đó, hàng mi dài hơi khép lại che đi đôi mắt trong veo.
Quản lý của tầng lầu này đã đi qua lại ba lần rồi, hai giờ rồi, cô gái này vẫn còn đứng ở bên ngoài cửa chờ. Nếu như không phải biết rõ người trong gian phòng đó là cha cô, quản lý có lẽ đã sớm đến mời cô gái xinh đẹp mà u buồn này rời đi rồi.
Haizz, sao lại có người cha như vậy chứ? Bắt con gái mình đứng ngoài cửa đợi lâu như vậy!
Lần nữa đi ngang liếc mắt nhìn Giang Tâm Đóa, người quản lý lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Giang Tâm Đóa biết ông ta đồng tình với mình nhưng cô không thể, cũng không dám rút lui.
Ba ở bên trong chờ, em trai ở bệnh viện, còn mẹ nữa, còn có cái nhà họ Giang thực ra đối với cô mà nói không có chút quyến luyến kia nữa, tất cả đang đợi cô.
Bấy nhiêu hy vọng đều đặt trên bờ vai gầy yếu của cô.
Đây là hy vọng duy nhất của họ, là cơ hội cuối cùng --- cô được Phạm Trọng Nam để ý!
Bấy nhiêu trông đợi đặt nơi cô nhưng từ trong đáy lòng, thực ra Giang Tâm Đóa cũng không biết, cho dù gặp được người đàn ông kia thì cô phải làm gì nữa.
'Cứ phát huy tác dụng của người đàn bà là được!'
Đây là lời nhắc nhở của ba cô.
Tác dụng của người đàn bà, đối với Giang Hán Sinh mà nói chính là lên giường với đàn ông! Mặc kệ là hợp pháp hay là tính kế mà được, chỉ cần có thể từ đó mang lại lợi ích là được.
Giang Tâm Đóa hiểu!
Nhưng cô không nghĩ là mình làm được.
Bất chợt cửa căn phòng kia mở ra, sau đó một bóng người cao lớn xuất hiện.
Giang Tâm Đóa khẩn trương đến tim sắp nhảy ra ngoài, cô cố gắng trấn định lại sau đó mở to mắt nhìn kỹ đối phương.
Chỉ liếc mắt một cái cô đã nhận ra đây là người đàn ông vừa nãy mới vào, không phải Phạm Trọng Nam tuy rằng cô cũng chưa biết mặt anh ta.
Dường như biết là có người đang nhìn mình, Sầm Chí Quyền dừng bước, ánh mắt sắc bén liếc qua: 'Tìm Phạm Trọng Nam?'
Chẳng lẽ người đàn ông này đọc được suy nghĩ của cô sao? Giang Tâm Đóa nuốt nước bọt, gật đầu tỏ vẻ là phải.
Thấy vậy khóe môi Sầm Chí Quyền gợi lên một nụ cười như có như không, 'Đang ở trong đó.' Rồi không nói gì thêm nữa mà thẳng tắp bước đi.
Mãi đến khi người đàn ông kia đã đi xa trái tim đang thắc thỏm của Giang Tâm Đoá mới bình tĩnh trở lại.
'Đóa Đóa, Sầm Chí Quyền đi chưa?' Giang Hán Sinh lúc này mới mở cửa phòng ra sốt ruột hỏi.
Sầm Chí Quyền? Chắc là tên người đàn ông kia! Giang Tâm Đóa nghĩ sau đó gật đầu đáp, 'Dạ, đi rồi!'
'Vậy còn không mau ấn chuông?' Giang Hán Sinh bất chấp tất cả kéo tay con gái đi về hướng phòng của Phạm Trọng Nam. Chuyện tối nay đã bị Sầm Chí Quyền làm trễ nải hơn hai giờ rồi, ai biết được nếu trễ một phút nữa sẽ còn chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh chứ?
Mặc kệ trong lòng có trăm ngàn lần không muốn, Giang Tâm Đóa vẫn bị kéo đến trước cửa phòng của Phạm Trọng Nam.
Bắt đầu từ giây phút thấy tay ba mình ấn chuông căn phòng đó cô đã biết không còn đường quay lại, dù phía trước là vực sâu vạn trượng cô vẫn phải nhắm mắt nhảy vào.
'Xin hỏi các vị có việc gì sao?' Gần như là đồng thời với tiếng chuông cửa reo lên một giọng nam còn trẻ chợt vang lên sau lưng họ.
Giang Tâm Đóa và Giang Hán Sinh không hẹn mà cùng quay lại nhìn. Thì ra người mới đến lại chính là -- Lý Triết, trợ lý đắc lực và thân tín nhất của Phạm Trọng Nam.
Muộn như vậy rồi mà anh ta còn công sự phải bàn với Phạm Trọng Nam hay sao?
Giang Tâm Đóa đã gặp Lý Triết một lần, đương nhiên là nhận ra anh ta, trong lòng bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nói không chừng cô không cần phải trực tiếp gặp Phạm Trọng Nam!
Giang Hán Sinh tuy rằng không vui khi thấy Lý Triết xuất hiện nhưng cũng không thể đắc tội anh ta nên đành cười trừ, 'Lý trợ lý, chúng tôi đến tìm Phạm tổng tài!'
Lý Triết cũng rất kinh ngạc khi thấy hai cha con nhà họ Giang trực tiếp tìm đến đây nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: 'Phạm tổng tài đã hẹn trước với các vị sao?'
Hành trình của Boss do một tay anh ta sắp xếp, bao gồm cả những chuyện riêng. Mà rõ ràng, anh ta không hề có chút ấn tượng nào về chuyến thăm của hai cha con họ Giang.
Đối với sự hiểu biết của mình về Boss, anh ta vốn không có khả năng chủ động hẹn họ gặp mặt, nếu muốn gặp, cũng không phải là vào lúc này.
Trên trán Giang Hán Sinh đã thấm ra mấy giọt mồ hôi, ngập ngừng muốn nói lại thôi, 'Chúng tôi...'
'Nếu như không có hẹn trước với Phạm tiên sinh, ngài ấy sẽ không gặp hai người đâu. Tôi nghĩ Giang tiên sinh, Giang tiểu thư...' Lý Triết nhớ đến một màn rất không bình thường trước thang máy bệnh viện, không khỏi nhìn Giang Tâm Đóa thêm mấy lần, '...nên về trước đi!'
'Lý trợ lý, là thế này...' Giang Hán Sinh không muốn cơ hội tốt như vậy cứ thế trôi qua vô ích, ông kéo Giang Tâm Đóa đến trước mặt anh ta.
'Ba...' Giang Tâm Đóa thấp giọng kêu một tiếng nhưng không thể ngăn Giang Hán Sinh nói tiếp.
'Lần trước bởi vì Phạm tiên sinh không có thời gian gặp mặt Đóa Đóa nhà chúng tôi nhưng Đóa Đóa vẫn luôn mong mỏi có cơ hội được gặp mặt nói chuyện với Phạm tiên sinh, hay là nhờ Lý trợ lý...'
'Giang tiên sinh, ông đừng làm khó tôi.'
Lời cự tuyệt của Lý Triết vừa dứt thì cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt chợt lần nữa mở ra...