“Chủ tịch của tập đoàn Phạm thị Phạm Trọng Nam sau khi tin tức đầu tư thua lỗ được tung ra đến giờ chưa từng xuất hiện để giải thích lý do. Theo nguồn tin mới nhất, ngày hôm qua ngài ấy đã rời khỏi Luân Đôn, chưa xác định được điểm đến, điều này khiến cho thị trường tài chính toàn cầu lần nữa lâm vào tình trạng biến động...”
“Hành tung của Phạm chủ tịch không rõ, tập đoàn Phạm thị lại không cử bất kỳ người đại diện nào ra để điều trần hoặc bác bỏ tin đồn, cả tập đoàn cũng lâm vào tình trạng tương lai chưa rõ, mà thị trường tài chính thế giới thì đang hỗn loạn vô cùng.”
Giang Tâm Đóa liên tục ấn chiếc remote trong tay, trên hầu hết các đài đều chỉ là tin tức về thị trường chứng khoán, hơn nữa tin sau càng tệ hơn tin trước.
Đây đã là ngày thứ ba Phạm Trọng Nam rời khỏi Luân Đôn nhưng từ buổi sáng hôm đó hắn gọi điện thoại cho cô đến giờ thì không còn bất kỳ liên lạc nào nữa, cũng không liên lạc với bất kỳ người nào trong nhà.
Rốt cuộc hắn đã đi đâu chứ?
Cô hỏi nhưng không ai biết cả. Còn Lạc Khải thì phải ở công ty chỉ huy mọi chuyện, bận đến tối mày tối mặt, cũng đã mấy ngày không quay lại.
Hôm qua cô nhờ Phạm Uyển Viện hỏi ông chút tin tức nhưng bà quay lại nói với cô là Lạc Khải cũng không rõ Phạm Trọng Nam đã đi đâu nhưng ông bảo đảm hắn bình an vô sự, bảo cô không cần phải lo lắng.
Cô làm sao có thể không lo chứ?
“Tập đoàn Phạm thị lâm vào tình trạng thua lỗ nghiêm trọng nhất trong lịch sử của mình, hành tung của chủ tịch Phạm Trọng Nam thì lại chưa rõ, tổn thất trước mắt còn chưa thể ước tính được, không ít nhân viên của tập đoàn lo lắng cho tương lai của mình, ở Melbourne bắt đầu xuất hiện bạo động, ở Mỹ, thậm chí có một số ít người bởi vì không chấp nhận nổi sự thua lỗ mà đã tìm đến cái chết...” Trên tivi truyền đến tin tức mới nhất.
“Tách” một tiếng, màn hình trở nên đen kịt.
Giang Tâm Đóa quay đầu lại, nhìn thấy Phạm Hi Nhiên đang cầm remote trên tay.
'Đừng xem nữa. Tin rằng Frank nhất định có cách giải quyết mọi chuyện.' Phạm Hi Nhiên đặt remote lên bàn trà rồi ngồi xuống bên cạnh cô, 'Chị phải nghỉ ngơi cho tốt.'
Dưới tình huống này, cô làm sao nghỉ ngơi cho được?
Cô thật sự rất lo lắng, trong đầu cứ luôn nghĩ đến, không biết giờ này hắn thế nào rồi.
Ngoài lo lắng ra, càng nhiều hơn là cảm giác áy náy, nếu như không phải em trai mình làm ra chuyện đó, tập đoàn Phạm thị đang yên đang lành sao lại lâm vào tình trạng như vậy được?
Mà cho đến bây giờ, đứa em trai hư hỏng của cô vẫn chưa lộ mặt một lần. Sao nó lại có thể làm ra chuyện như vậy được chứ? Đã rất nhiều lần cô cầm điện thoại lên định báo cảnh sát nhưng lại lo là nếu mình làm như vậy liệu có làm cho giá cổ phiếu của tập đoàn Phạm thị càng thêm tuột dốc hay không nên cuối cùng đành thôi.
Mà đồng thời, cô cũng rất sợ, sợ Phạm Uyển Viện, Phạm Hi Nhiên mọi người trách mình nhưng không ai nói gì cả. Mà càng là như vậy lại càng khiến cô thấy dằn vặt gấp bội, chỉ mấy ngày, cả người đã gầy đi thật nhiều.
'Xin lỗi, xin lỗi, Hi Nhiên, thực sự xin lỗi...' Nước mắt cô không nhịn được bắt đầu trào ra.
'Đóa Đóa, đừng nói lời xin lỗi với bất kỳ ai trong chúng tôi. Em không cho phép, cả nhà họ Phạm chúng em không ai cho phép. Tin tưởng em, tin tưởng Frank, nhất định anh ấy có thể xoay chuyển cục diện.'
'Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.'
'Mẹ, mẹ phải tin nhất định không có ai đẩy ngã được ba.'
Hai đứa trẻ từ trên lầu bước xuống, thấy mẹ mình đang khóc thì vây quanh người cô, không hẹn mà cùng lên tiếng an ủi.
Ngay cả hai đứa nhỏ còn kiên cường như vậy, cô sao có thể chỉ biết ngồi khóc lóc một cách vô dụng như vậy chứ? Giang Tâm Đóa khuỵu chân xuống, ôm hai con vào lòng, 'Mẹ chỉ lo lắng cho ba con một chút thôi.'
'Không cần lo cho ba, trời sập ba cũng có thể chống đỡ được.' Phạm Dật Triển vỗ vỗ vai mình, kiên định nói.
'Mẹ, ba là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không ai đẩy ngã được ba đâu.' Giang Bối Bối cũng tự tin nói.'Đúng, chúng ta phải tin tưởng ba.'
Cô ôm hai con càng chặt hơn.
Phạm Trọng Nam, anh nhất định không được có chuyện gì. Em với hai con đợi anh trở lại!
***
Trưa hôm đó, Giang Tâm Đóa chờ hai con ngủ xong mới quay về phòng, vừa về đến thì nhận được điện thoại của mẹ mình từ Melbourne gọi đến hỏi thăm.
'Mẹ, có chuyện gì?' Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản là không nghĩ đến chuyện gọi điện thoại về nhà, hơn nữa vì chuyện này liên quan đến em trai, cô cũng đã từng nghĩ qua liệu em trai có về Melbourne hay không nhưng khi cô gọi điện thoại cho chị Tịnh Nhã thì chị ấy lại nói không có.
'Đóa Đóa, nhà họ Phạm xảy ra chuyện gì phải không?' Giọng bà Giang đầy lo âu.
'Không có gì đâu mẹ.' Mẹ chỉ là một người nội trợ bình thường, đối với những động thái trong thị trường tài chính chắc là sẽ không quá để tâm đâu nhỉ? Giang Tâm Đóa không muốn mẹ mình suy nghĩ nhiều.
'Đừng gạt mẹ nữa. Mẹ có coi tin tức, tivi nói Phạm Trọng Nam hiện giờ đi đâu không rõ, giá cổ phiếu của tập đoàn Phạm thị thì liên tục rớt, còn dám nói không có gì?' Bà Giang chất vấn.
Giang Tâm Đóa không ngờ là mẹ mình cũng xem tin tức, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời, 'Chuyện công ty con không xen vào, không phải anh ấy đi đâu không rõ, chỉ là chuyện còn chưa giải quyết xong nên không lộ mặt thôi. Mẹ, mẹ đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.'
'Con với hai đứa nhỏ đều ở bên đó, mẹ làm sao không lo cho được.' Bà Giang nói rồi thở dài một tiếng, 'Nếu như đến cuối cùng Phạm Trọng Nam không còn gì cả, vậy con có còn theo nó không?'
Cây càng cao thì gió càng lớn mà! Thấy cả tivi lẫn báo chí đều nói đến nghiêm trọng như vậy, cộng thêm kinh nghiệm của người từng trải từ chuyện của Giang Hán Sinh, bảo bà làm sao không lo lắng chuyện Phạm thị phá sản cho được.
'Mẹ, anh ấy làm sao có thể không còn gì hết được. Anh ấy còn có con, còn có hai đứa nhỏ, còn có người nhà vẫn luôn ủng hộ anh ấy.' Giang Tâm Đóa nghiêm túc phản bác.
'Chuyện của các con mẹ không muốn lo nữa, mà có lo cũng không lo nổi.' Nghe con gái nói như vậy, bà Giang lần nữa thở dài, 'À này, điện thoại của Tiểu Hàng sao mẹ gọi mãi mà không được? Con có liên lạc với nó không?'
Nghe mẹ nói muốn tìm em trai, Giang Tâm Đóa khựng lại một giây, 'Tiểu Hàng đi chơi với bạn học rồi, chắc là ở trong núi tín hiệu không được tốt thôi. Mẹ, mẹ tìm nó có việc gì?'
'Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.' Bà Giang suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc không có đem chuyện con trai không biết từ lúc nào lấy tờ chi phiếu mà bà cẩn thận cất trong tủ bảo hiểm đi mất nói cho con gái biết.
Con trai còn nhỏ như vậy, chắc là không thể làm ra chuyện gì có ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà họ Phạm được, bà nghĩ như vậy.
Ngắt điện thoại của mẹ, điện thoại của Dương Dung Dung lập tức gọi đến.
'Vừa nãy tám chuyện với ai vậy?' Điện thoại vừa thông thì Dương Dung Dung đã lập tức hỏi.
'Nếu mình còn tâm tình để tám chuyện thì tốt quá.' Giang Tâm Đóa nằm xuống sofa, một tay day day huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau một tay cầm điện thoại.
'Mình biết gần đây tâm tình của bạn không tốt lắm nên cũng không muốn gọi đến quấy rầy bạn.' Dương Dung Dung thở ra một hơi thật dài. Gần đây Lý Triết bởi vì chuyện của tập đoàn Phạm thị mà mấy ngày liền ở lại công ty, mà cô dù muốn giúp cũng không làm gì được.
'Dung Dung, bạn nói xem có thật là sẽ giải quyết được không?' Đối với người bạn thân bấy nhiêu năm, Giang Tâm Đóa không muốn dấu giếm gì cả. Cho dù mọi người đều an ủi cô rằng sẽ không có chuyện gì, cô cũng không muốn suốt ngày hỏi họ cùng một vấn đề khiến họ phiền lòng nhưng cô vẫn không cách nào xua tan đám mây u ám trong lòng.
'Mình tin Phạm tiên sinh nhất định có thể hóa nguy thành an.' Giọng Dung Dung tràn đầy tự tin.
'Đây là an ủi mình sao?'
'Không phải. được, thị trường tài chính là như thế đó, lên lên xuống xuống không một ai có thể thực sự nắm chắc trong tay.' Nhưng cũng bởi vì nó bao gồm quá nhiều nhân tố không xác định nên mới có tính khiêu chiến, mất đi rồi vẫn có thể làm lại từ đầu.
Năm năm trước tập đoàn Phạm thị không phải đã từng lâm vào tình trạng phá sản đó sao? Tin rằng khó khăn sẽ chỉ càng làm cho họ thêm mạnh mẽ mà thôi.
'Mình biết. Không ai có thể vẻ vang suốt đời được. Nhưng mặc kệ anh ấy thế nào mình vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy. Nhưng giờ mình thực sự không biết Phạm Trọng Nam đang ở đâu. Tin tức nói chưa biết được tung tích của anh ấy là thật đó, mình lo lắng nhất là điều này. Dung Dung, mình thực sự lo cho Phạm Trọng Nam lắm...' Nói đến đây, giọng cô đã trở nên nghèn nghẹn.