Hai người mua sắm hơn hai giờ thì trên tay Lạc Tư đã đầy những chiến lợi phẩm. Thực ra có một nửa là đồ cô mua về cho hai đứa nhỏ ở nhà.
'Có muốn em mang phụ không?' Từ công ty bách hóa bước ra, Giang Tâm Đóa nhìn hai tay đầy những túi lớn túi nhỏ của Lạc Tư, có chút ngại ngùng hỏi.
'Chút xíu đồ này không làm khó được anh. Giờ thì biết ưu điểm của anh rồi chứ? Sau này có đi dạo phố thì nhớ gọi, đảm bảo có mặt 24/24.'
'Được, nhớ lời hôm nay anh nói.' Sau này có chuyện gì cần đàn ông ra sức, cô nhất định sẽ gọi Lạc thiếu gia đầu tiên.
Đến chỗ đỗ xe, cho hết đồ vào cốp xe rồi, Giang Tâm Đóa vẫn đứng bên cạnh xe chần chừ do dự, không biết mình có nên đón taxi về hay không.
Biết cô lo lắng, Lạc Tư đưa tay lên trời thề, 'Anh đảm bảo, lái xe về tốc độ tuyệt đối không quá 60.'
Dù là tốc độ rùa bò cũng phải chịu thôi, ai bảo người đẹp không quen cảm giác kích thích chứ!
'Tốt nhất là như vậy.' Cuối cùng Giang Tâm Đóa vẫn bị Lạc Tư kéo lên xe, ngồi nơi ghế phụ lái, Giang Tâm Đóa vừa kéo dây an toàn vừa nói, 'Chúng ta có thời gian, anh không cần vội như vậy...'
Thấy vẻ lo lắng của cô, Lạc Tư bật cười nổ máy...
Hoặc là, đổi một góc độ khác mà nói, lái xe chậm cũng là một loại lãng mạn, đúng không?
Suốt trên đường về, quả nhiên xe chạy rất chậm nhưng đối với Lạc Tư mà nói, dường như càng vui hơn.
Lạc Tư ở trong khu ký túc xá gần đại học Melbourne nhưng vì chưa đăng ký kịp chỗ đỗ xe nên chỉ đành đậu ở ngoài, hai người tự mang đồ đạc vào.
Lạc Tư ngoảnh sang nhìn Giang Tâm Đóa, tiếp tục chủ đề vừa nãy nói trên đường...
'Em không cảm thấy anh làm bạn trai tốt lắm sao? Vừa cao vừa đẹp trai lại biết kiếm tiền, còn có thể làm công nhân bốc vác miễn phí...'
'Được rồi được rồi, Lạc đại thiếu gia anh mị lực vô biên, đợi sau khi anh nhập học nhất định sẽ có rất nhiều người đẹp chủ động hiến thân.' Haizz, Lạc Tư này cũng tự kỷ quá đi!
'Vậy sao không có phần em?' Hắn vẫn nửa đùa nửa thật hỏi.
'Này, bạn học Lạc Tư, chúng ta là bạn tốt, em không phải loại con gái thích theo đuổi đàn ông.'
'Vậy không phải giờ em chủ động theo anh lên phòng đó sao?' Lạc Tư cố ý bóp méo sự thật trêu cô.
'Chán sống rồi sao Lạc Tư?' Giang Tâm Đóa đánh hắn một phát.
'Anh sai rồi, về sau không dám nói lung tung nữa.'
Hai người cười cười nói nói rảo bước đi vào chung cư nơi hắn ở, mà cách đó không xa một chiếc xe màu đen mở cửa, bước ra là một người đàn ông vóc dáng cao ngất.
'Frank?' Động tác cũng không khỏi quá nhanh rồi!?
Giang Tâm Đóa dừng chân không kịp đụng thẳng và lưng Lạc Tư, lại nghe câu hỏi của hắn, “oanh” một tiếng, đầu óc chợt trở nên trống rỗng.
Từ xa nhìn thấy Lạc Tư và cô vui vẻ liếc mắt đưa tình, bàn tay đang nắm chặt của Phạm Trọng Nam vô hình trung siết chặt thêm chút nữa.
Trên mặt Đóa Đóa là nụ cười tươi tắn, mái tóc chấm vai bị gió đêm thổi hơi rối còn Lạc Tư thì túi lớn túi nhỏ đầy cả hai tay, hai người giống hệt như một đôi tình nhân vừa đi mua sắm trở về.
Chiều nay hắn từ chỗ Lạc Khải mới biết được Lạc Tư tuần trước từ chức, muốn đến Melbourne học tiếp.
Hừm, muốn học thạc sĩ, ở đâu lại không có trường tốt hơn Melbourne, không cần nghĩ cũng biết mục đích thực sự của tên kia là gì.
Thật không ngờ nhiều năm như vậy Lạc Tư vẫn đối với Đóa Đóa nhớ mãi không quên!
Thế nên sau khi biết được nơi ở của hắn, Phạm Trọng Nam định qua gặp mặt.
Nhưng, hắn thấy được là cái gì?
Chiều nay vừa xuống sân bay liền lập tức đi tìm cô ấy sau đó hai người nói nói cười cười cùng đi mua sắm sau đó lại cùng nhau về chỗ của hắn? Hơn nữa là đã muộn thế này?
Quan hệ giữa hai người từ bao giờ thì tốt như vậy rồi?
'Frank, anh tìm em sao?' Lạc Tư đứng trước mặt Phạm Trọng Nam hào phóng hỏi.
'Tôi còn chưa đồng ý cậu từ chức.' Giọng Phạm Trọng Nam lạnh như băng.
'Ba em đã ký rồi.' Tuy rằng hắn có nhiều bất mãn đối với Phạm Trọng Nam, nhất là về chuyện của Đóa Đóa nhưng Lạc Tư vẫn rất tôn trọng hắn, nhất là thái độ và năng lực làm việc.
Ba là CEO, có quyền phê chuẩn hắn từ chức, hơn nữa việc bàn giao hắn đã làm xong hết, không có vấn đề gì, từ chức không có gì áy náy.
Phạm Trọng Nam nuốt nuốt nước bọt, không nói gì nữa, chỉ đăm đắm nhìn Giang Tâm Đóa nãy giờ vẫn đứng im lặng không nói tiếng nào sau lưng hắn.
Ánh trăng nhàn nhạt, ánh đèn mờ mờ, cô lẳng lặng đứng ở đó, cô không biết hắn tìm Lạc Tư để làm gì nhưng không dự định hỏi.
Nhưng ánh mắt của hắn như đuốc, ép cô đến không dám ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn...
'Frank, anh tìm em có chuyện gì khác nữa không? Em với Đóa Đóa muốn mang đồ đạc vào nhà trước.' Hắn nâng những chiếc túi trong tay sau đó liếc sang Giang Tâm Đóa, đương nhiên Lạc Tư không dự định để Đóa Đóa đơn độc đối mặt với Frank.
Đóa Đóa làm sao có thể là đối thủ của Frank chứ? Thậm chí như hắn bây giờ nếu muốn cũng Frank đấu đá e rằng cũng còn kém xa.
'Hai người thân nhau lắm sao?' Phạm Trọng Nam nói rất nhẹ nhưng trong giọng nói có một nỗi tức giận dù đã đè nén nhưng vẫn lộ rõ.
'Chúng tôi là bạn bè.' Cả Giang Tâm Đóa và Lạc Tư không hẹn mà cùng thốt lên. Hai người bởi vì sự ăn ý đó mà cũng nhìn nhau một cái rồi vội vàng rời đi tầm mắt.
Giang Tâm Đóa là vì không muốn hắn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lạc Tư có gì không đơn thuần bởi vì cô biết Lạc Tư Người này thích nhất là chụp mũ bậy bạ, cho nên tuy rằng hiện giờ cô không có nghĩa vụ phải giải thích gì cả nhưng cô vẫn nói.
Còn Lạc Tư nói vậy là vì không muốn Phạm Trọng Nam gây khó dễ gì với cô, khiến cô phải buồn.
'Là bạn bè thế nào mà muộn như vậy còn theo cậu về nhà?' Phạm Trọng Nam cười lạnh hỏi.
'Anh...' Giang Tâm Đóa cảm thấy mình bị câu nói của hắn làm tổn thương thật sâu.
Cô lại không làm sai chuyện gì, sao hắn lại có thể thốt ra những lời cay độc như vậy?
'Frank, Đóa Đóa hôm nay chỉ cùng em đi mua ít đồ, lát nữa em sẽ đưa cô ấy về nhà.' Lạc Tư thấy vẻ mặt buồn bã của của Giang Tâm Đóa thì đau lòng vô cùng, 'Đóa Đóa, hay là em giúp anh mang đồ đạc về phòng, đây là chìa khóa và thẻ phòng, em cứ để đồ đạc ngay trước cửa là được, lát nữa anh sẽ tự sắp xếp.'
Giang Tâm Đóa cũng không muốn lưu lại một mình đối mặt với Phạm Trọng Nam, cô gật đầu với Lạc Tư, vừa định đưa tay cầm lấy chìa khóa và thẻ phòng thì Phạm Trọng Nam đã lên tiếng: 'Giang Tâm Đóa, anh có chuyện muốn nói với em.'
Nhưng cô không có gì để nói với hắn cả! Giang Tâm Đóa không thèm nhìn Phạm Trọng Nam.
'Frank...' Lạc Tư nhìn Phạm Trọng Nam, giọng đầy bất mãn, 'Anh không thể ép buộc cô ấy...'
'Tôi ép buộc cô ấy chuyện gì? Tôi chỉ là có chút chuyện để muốn nói với cô ấy thôi. Tuy rằng giữa chúng tôi không còn là vợ chồng nhưng dù sao cũng có con chung. Chuyện tôi muốn nói với cô ấy liên quan đến đứa con, cậu cũng muốn nghe sao?'
Phạm Trọng Nam nói nghe rất có tình có lý nhưng tại sao lại chọn ngay thời điểm này, ngay cửa ký túc xá của Lạc Tư chứ? Rõ ràng là có ý đồ khác!
'Nhưng...' Lạc Tư vẫn không yên tâm, '... Bây giờ đã muộn rồi, em thấy hay là hai người hẹn thời gian ngày mai lại nói chuyện sau.'
'Tôi không hỏi ý kiến của cậu.' Giọng nói của Phạm Trọng Nam không giấu được bực dọc, hắn nói rồi quay sang Giang Tâm Đóa đang đứng cúi đầu đằng kia, 'Nếu em muốn cùng lên tòa giành với anh quyền nuôi dưỡng con, ngày mai anh sẽ bảo luật sư đến tìm em nói chuyện'
Phạm Trọng Nam lạnh lùng nói xong câu đó thì xoay người đi về phía xe.
Hừm, Frank thật xấu xa, tại lấy con gái ra uy hiếp Đóa Đóa! Lạc Tư nghĩ mà căm giận không thôi. 'Đóa Đóa, em đừng sợ anh ấy...'
Hắn muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng con gái với cô sao?
Chuyện gì Giang Tâm Đóa Cũng có thể không quan tâm nhưng Bối Bối là sinh mạng của cô, nếu hắn dám giành con gái với cô, cô nhất định liều mạng với hắn!
Được, muốn nói chuyện phải không? Vậy thì cô sẽ nói chuyện đàng hoàng với hắn.
'Lạc Tư, em nói chuyện với anh ấy một lúc, xe ngày mai anh tự chạy về nhà em là được rồi.'
'Đóa Đóa, đừng nói chuyện riêng với anh ấy. Em không phải là đối thủ của anh ấy đâu.' Lạc Tư sốt ruột nói.
'Yên tâm, em sẽ không sao đâu. Chuyện của con gái, em nhất định phải nói rõ ràng với Phạm Trọng Nam.' Sự kiên định trong mắt Giang Tâm Đóa khiến Lạc Tư chịu thua. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn cô đi theo sau Phạm Trọng Nam, lên xe của hắn, sau đó xe nhanh chóng rời đi
Giang Tâm Đóa theo kính chiếu hậu nhìn theo bóng Lạc Tư càng lúc càng xa, mãi đến khi không còn thấy nữa cô mới thu hồi tầm mắt.
'Nhìn đủ chưa? Không nỡ?' Phạm Trọng Nam một tại gác lên vô lăng tay kia đặt trên đùi đã nắm chặt thành nắm đấm.
Hắn nhất định phải dùng giọng lạnh lùng châm chọc như thế nói chuyện với cô sao?
Lúc không có những người khác, cô có thể thầm lặng nhớ về hắn, những gì cô nhớ tới chính là người đàn ông đã từng cưng chiều cô đến tận trời, nhớ tới cảm giác được hắn yêu, nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng nỗi đau mà hắn mang đến cho cô cũng khó quên không kém!