'Không có.' Tống Cẩn Hành nhả ra một vòng khói trắng, chừng như cố tình dùng khói thuốc đầu độc cô vậy, cô gái nhỏ quả nhiên không chịu nổi đưa tay dụi mắt, ho khan mấy tiếng khiến hắn cuối cùng vẫn không đành lòng tiếp tục trò đùa dai của mình.
'Em chắc chắn là mình thích tên nhóc vừa nãy, muốn kết giao với hắn thật đấy chứ?' Tống Cẩn Hành dụi tắt thuốc, một bàn tay nâng cằm cô lên, hỏi bằng giọng bông lơn.
Vừa nãy thái độ của Phạm Uyển Viện cho thấy một cách rõ ràng là muốn tác hợp cho hai người, thậm chí còn không ngại nhắc đến hy vọng Chân Chân và tên tiểu tử kia có thể nhanh chóng đính hôn.
Đính hôn? Đùa kiểu gì vậy? Cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ? Hắn ngần ấy tuổi còn chưa kết hôn, cô đính hôn gì chứ?
Nghe giọng điệu chất vấn của hắn, Phạm Tuyết Chân sớm đã đem những lời Phạm Uyển Viện dạy phải nói thế nào với hắn, phải gạt hắn chuyện kia thế nào, toàn bộ quên hết.
Cô không muốn đứng ở vị trí “em gái” nhìn hắn đi cùng với cô gái khác nữa, cô chịu không nổi.
Sít sao ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, dán mặt vào lồng ngực nóng hừng hực của hắn, Phạm Tuyết Chân thấp giọng nỉ non, 'Anh Cẩn Hành, em không có kết giao với Chris, em chỉ thích anh thôi.'
Lại một lần nữa nghe cô thố lộ tâm tình với mình, Tống Cẩn Hành cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, hắn muốn ngăn cô lại, muốn đẩy cô ra nhưng lần này, tay của hắn giơ lên rồi hạ xuống mấy lần nhưng rốt cuộc chỉ đáp trên vai cô, không cách nào dùng sức đẩy cô ra nổi.
Còn Phạm Tuyết Chân vẫn như bị thôi miên, ở trong lòng hắn không ngừng nỉ non, 'Anh Cẩn Hành, em không biết mình thích anh từ lúc nào nhưng mỗi lần nhìn thấy anh em đều cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ vui vẻ. Lần đó sau khi anh hôn em rồi lại đưa một cô gái khác đến nói với em rằng chỉ xem em là em gái, anh có biết lúc đó em khổ sở đến thế nào không? Em thật sự rất sợ, sợ anh sẽ đến với cô gái kia.'
'Chân Chân, đừng nói nữa.'
'Em muốn nói. Em phải nói cho anh biết là em thật sự rất yêu anh. Anh Cẩn Hành...' Tình cảm đè nén bấy lâu chợt như nước vỡ bờ, không sao kìm chế nổi. Phạm Tuyết Chân lúc này đã bất kệ nơi đây có phải là vườn hoa nhà Phạm Uyển Viện hay không, cũng bất kể hắn nghe cô thố lộ xong liệu có chạy xa ngoài ngàn dặm để trốn hay không, rống lớn như phát tiết cảm xúc, 'Em yêu anh, tại sao anh không nhìn thấy chứ? Tại sao anh cứ xem em như một đứa bé chưa lớn vậy? Em đã trưởng thành rồi, đã hai mươi ba tuổi rồi, em có suy nghĩ riêng của mình, có quyền quyết định chuyện của mình. Anh chỉ lớn hơn em có mười ba tuổi thôi! Anh Cẩn Hành, em muốn làm người phụ nữ của anh chứ không phải là em gái...'
'Chân Chân, em bình tĩnh một chút.' Tống Cẩn Hành rốt cuộc đã biết cô gái nhỏ lúc này nghiêm túc đến mức nào nhưng mà...
Hô hấp có chút gian nan nhất là khi ánh mắt sắc bén của hắn đã bắt gặp nhóm của Phạm Uyển Viện đang đứng bên cửa sổ sát đất quan sát hai người, hắn hoàn toàn không muốn bàn chuyện riêng của mình trước mặt những người khác.
'Em không muốn. Em rất bình tĩnh.' Nếu lần này không triệt để nói cho hết tâm sự của mình, cô không biết lần sau liệu mình có còn dũng khí để bày tỏ nữa không, 'Anh Cẩn Hành, em yêu anh, rất yêu! Tại sao anh không chịu mở to mắt nhìn em? Những cô gái kia có thể làm gì, em cũng có thể. Cho dù không biết, em cũng có thể học.'
'Phạm Tuyết Chân, em có biết mình đang nói gì không?' Tống Cẩn Hành tiến sát đến gần Phạm Tuyết Chân, không cần dùng quá nhiều sức đã dễ dàng vác cô lên vai đi thẳng về phía xe của mình, nhét cô vào trong, động tác không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào cả.
Phạm Tuyết Chân sau khi bị hắn nét vào xe thì co cả người trên ghế phụ lái như một cô bé làm sai chuyện sợ bị người lớn la rầy, bắt đầu có chút sợ hãi. Cô vẫn luôn là một cô gái rất dịu ngoan rất nghe lời, đối mặt với bất cứ tình huống nào cũng chưa từng bồng bột như hôm nay, nhưng lần này, có lẽ cô thật sự khiến cho anh Cẩn Hành chán ghét rồi, càng nghĩ càng thấy khẩn trương.
Nhưng, nếu như không thẳng thắn nói ra tâm sự của mình, cô nghĩ mình nhất định sẽ hối hận cả đời.
Sắc mặt âm trầm Tống Cẩn Hành vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái, nhìn thấy cô gái nhỏ đang co người nơi ghế ngồi, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ thì không kìm lòng được thầm thở dài một tiếng, đưa tay định vuốt tóc cô trấn an, không ngờ Phạm Tuyết Chân thấy hắn đưa tay ra, sợ đến nỗi cả người càng thêm co cụm lại, chắc anh Cẩn Hành không giận đến nỗi muốn đánh cô đấy chứ?
Mà vẻ sợ hãi đáng thương của cô khiến lòng Tống Cẩn Hành không ngừng dậy sóng, ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Hắn cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Bị cô gái nhỏ trước mặt làm cho điên mất!
Những lời cô nói lúc nãy, từng câu từng chữ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Lý trí hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn, Chân Chân còn nhỏ, căn bản không biết thế nào là tình yêu.
Từ nhỏ đến lớn, người khác phái xuất hiện bên cạnh cô ngoại trừ Frank ra, tuyệt đối không vượt quá năm người. Cảm giác mà cô dành cho hắn nhất định chỉ là tình cảm một cô gái nhỏ dành cho anh trai hoặc cha của mình, những người gần gũi mình từ nhỏ đến lớn chứ không phải tình yêu.
Hắn là một người đàn ông chín chắn, còn là bạn của anh trai cô, hắn không thể điên cùng cô, càng không thể lợi dụng sự trẻ người non dạ của cô được.
Tuy rằng trên thực tế hắn đã từng lợi dụng cô một lần, thậm chí còn vô sỉ đến nỗi mơ tưởng cùng cô...Nhưng hắn không thể sai một lần rồi còn sai nữa...
Hắn nên nói rõ ràng, giải thích cho cô hiểu, khiến cô nhận thức được suy nghĩ của mình là sai lầm mới phải.
Nhưng, tại sao hắn cảm thấy buồn bực và giãy dụa, khổ sở và khó chịu đến vậy? Bàn tay Tống Cẩn Hành đang đặt trên vô lăng dùng sức bóp chặt, chặt đến nỗi mu bàn tay gân xanh nổi lên thấy rõ.
'Anh Cẩn Hành, em không muốn tự gạt mình nữa.' Phạm Tuyết Chân suy nghĩ thật lâu, dù sao bản thân cũng đã nói rõ ràng đến vậy rồi, bất kể hắn quyết định như thế nào cô cũng muốn được nghe chính miệng hắn nói ra.
'Em thật sự rất yêu anh. Em biết anh không muốn tiếp nhận tình cảm của em nhưng em yêu đơn phương anh yêu lâu như vậy, yêu anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em thì em làm sao có thể thích Chris cho được? Nếu như anh không chấp nhận em, vậy em...'
'Không cho phép nói nữa.' Tống Cẩn Hành quát khẽ, dù đã cực lực áp chế cảm xúc của mình nhưng có vẻ như hắn không mấy thành công. Hắn rất sợ, sợ sự tình chuyển biến theo một hướng khác, một hướng mà bản thân hắn không khống chế được.
'Em biết anh không thích nghe em nói điều này, nhưng em vẫn muốn nói. Bất kể là trong lòng anh nghĩ thế nào em cũng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Em sẽ đợi anh, đợi cho đến khi nào anh chịu chấp nhận em, đợi đến lúc anh yêu em. Cho dù phải đợi cả đời em cũng sẽ chờ.' Phạm Tuyết Chân cắn môi nhìn về phía vườn hoa tranh tối tranh sáng phía trước, không dám nhìn thẳng vào mặt Tống Cẩn Hành nhưng giọng nói thì cực kỳ quả quyết.
Tim Tống Cẩn Hành co rút lại, cảm giác chua chát và khổ sở xa lạ dâng trào trong lòng khiến giọng hắn căng thẳng hơn bình thường, 'Chân Chân, anh đã già rồi, không có cách nào cùng em chơi trò yêu đương này được. Em xuống xe đi, bằng không xảy ra chuyện gì anh không dám đảm bảo.'
Phạm Tuyết Chân ngơ ngẩn nhìn người đàn ông như một con sư tử khốn quẫn vì bị vây hãm kia, trong mắt hơi nước càng lúc càng mơ hồ, mơ hồ đến nỗi cô không nhìn rõ mặt hắn nữa...
Cái gì gọi là trò yêu đương? Cô yêu hắn, tình cảm chân thật như vậy, làm sao có thể xem là trò chơi?
Cô đờ đẫn ngồi đó, hai hàng nước mắt trong suốt không biết từ lúc nào đã trượt xuống, thấm ướt đôi má đã có phần tái đi của cô, bộ dạng mờ mịt và đáng thương này thật sự khiến người ta chỉ muốn ôm cô vào lòng, an ủi dỗ dành một phen.
Nếu như là trước đây, Tống Cẩn Hành nhất định sẽ không chút do dự mà làm vậy, nhưng bây giờ hắn...
...chỉ đành mở cửa, xuống xe, ngay cả xe cũng không cần, đi bộ thẳng ra cửa.
Phạm Tuyết Chân ngồi trong xe, vành mắt đỏ ửng nhìn theo bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa của hắn, nước mắt rơi càng dữ dội...