Giang Tâm Đóa cố tình không thèm để ý đến hắn, Phạm Trọng Nam thì càng thêm quá đáng, mỗi ngày nửa đêm mới trở về phòng, sáng hôm sau mới mờ sáng thì đã mất tăm mất dạng.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng khiến cả nhà họ Phạm từ quản gia đến người làm đều chẳng hiểu ra sao cả nhưng không ai dám nhiều lời hỏi một câu. Ngay cả Giang Tịnh Nhã cũng chỉ dám hỏi dò em gái mấy câu nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi được gì.
Chuyện này thật sự khiến người ta đau đầu cùng không biết làm sao.
***
Vì để cám ơn Tống Cẩn Hành, mấy ngày sau Phạm Trọng Nam nhận lời mời của hắn cùng lên du thuyền ra biển một chuyến.
Tống Cẩn Hành có cái tên rất văn nhã nhưng cá tính cùng vẻ ngoài của hắn đều không phù hợp với cái tên văn nhã ấy chút nào.
Lúc Phạm Trọng Nam lên thuyền, Tống Cẩn Hành cũng vừa khéo từ trong thuyền bước ra.
'Frank!' Thấy Phạm Trọng Nam, trên gương mặt cương nghị lộ ra nụ cười sảng khoái, 'Thiếu Khuynh cùng những người khác chờ cậu đã lâu.'
Những người khác? Ngoại trừ Bách Thiếu Khuynh còn ai rảnh rỗi như vậy muốn ra biển? Phạm Trọng Nam nhướng mày nhìn về phía Tống Cẩn Hành lúc này đang đi xuống khoang lái.
'Tự mình đi xem không phải sẽ biết sao?' Tống Cẩn Hành ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Phạm Trọng Nam còn chưa đi đến boong tàu thì đã nghe trên đó truyền xuống tiếng của Bách Thiếu Khuynh, 'Không biết hôm nay Frank có dẫn theo bà xã đến không nhỉ?'
'Không phải cậu gặp rồi sao? Còn muốn gặp lại nữa à?' Tay cầm ly rượu đỏ, Hàn Quân Tề tỏ vẻ không hứng thú đáp, 'Cũng chỉ là phụ nữ thôi, có gì đặc biệt đâu.'
'Hừm, đó là vì trước giờ cậu đều không dùng mắt mà nhìn phụ nữ, đương nhiên phân biệt không được thế nào là cực phẩm, thế nào là thứ phẩm.'
'Người phụ nữ của Đường cũng có phải là cực phẩm gì đâu.' Đường Nhĩ Ngôn còn vì cô ta từ bỏ hơn một nửa giang sơn ở nước ngoài, chuyện này Đường không tiếc nhưng hắn vì bạn mà cảm thấy không đáng.
Đường đường một người đàn ông lại vì một cô gái mà làm như vậy, quả thực là sự sỉ nhục cho đàn ông.
'Nói chuyện phụ nữ với người không biết thưởng thức, không có con mắt thẩm mỹ như cậu đúng là chán. Nhưng nếu như cậu có cơ hội gặp mặt vợ của Frank, tuyệt đối sẽ...'
Lời của Bách Thiếu Khuynh còn chưa nói hết thì Hàn Quân Tề chợt nhìn về phía sau lưng hắn cười híp mắt, 'Frank...'
Ly rượu trên tay Bách Thiếu Khuynh suýt nữa thì tuột khỏi tay nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, hơi xoay nghiêng người lại nhìn vào gương mặt lạnh lùng không nhìn ra có chút cảm xúc nào của Phạm Trọng Nam, 'Frank, đi một mình sao?'
Nói rồi hắn còn cố ý liếc nhìn về phía sau Phạm Trọng Nam mấy lần.
'Nhìn gì vậy?'
Người lên tiếng không phải Phạm Trọng Nam mà là Sầm Chí Cần.
'Xem Chí Quyền có đến hay không thôi mà.' Lúc nhìn thấy người lên tiếng là Sầm Chí Cần, nụ cười trên môi Bách Thiếu Khuynh càng thêm ý vị.
Sầm Chí Cần là người thừa kế thứ hai của gia tộc họ Sầm, phụ trách “tập đoàn Dương Bách”, tập đoàn khai thác khoáng sản và địa ốc lớn nhất dưới danh nghĩa họ Sầm cũng là một trong năm tập đoàn cùng liên kết đầu tư vào công trình xây dựng thị trấn.
Nhưng mối quan hệ giữa Sầm Chí Cần và Sầm Chí Quyền hai anh em này trước giờ luôn rất kỳ lạ, mấy năm nay tuy rằng đều cùng dốc sức cho Sầm thị, bề ngoài ai nấy đều có lĩnh vực riêng của mình nhưng bên trong luôn có một sự cạnh tranh ngấm ngầm.
'Muốn chế nhạo tôi sao?' Trên môi Sầm Chí Cần vẫn là nụ cười nho nhã ôn nhu thường thấy, hoàn toàn không giống với vẻ nghiêm lạnh của Sầm Chí Quyền nhưng sự cao ngạo toát ra từ trên người hai người vẫn không lẫn đi đâu được. Quét mắt một vòng quanh khoang thuyền, khi thấy chỉ có Bách Thiếu Khuynh cùng chú rể tương lai Hàn Quân Tề, người ba ngày nữa sẽ kết hôn thì nhướng mày, 'Nhĩ Ngôn đâu?'
Đường Nhĩ Ngôn sau khi chuyển nhượng toàn bộ cổ phần thuộc về mình trong dự án xây dựng thị trấn cho Bách Thiếu Khuynh tiếp nhận thì đã rất lâu không liên lạc với họ rồi chứ đừng nói gì đến lên tàu ra biển, uống rượu, nói chuyện phiếm thư giãn.
'Hắn sợ mỹ nhân mà hắn đem nửa giang san đổi lấy lại trốn mất nên cả ngày canh giữ, một tấc không rời.'
Nói rồi Bách Thiếu Khuynh rút chai rượu mạnh đang ngâm trong thùng đá ra, thành thạo mở nắp rồi rót cho mỗi người một ly, thấy Phạm Trọng Nam và Sầm Chí Cần đều không đi đến lấy, khóe môi hắn ý cười càng sâu, 'Này, khó được một lần tôi đích thân rót rượu cho hai người, vậy mà cũng không nể mặt sao?'
'Frank, Chí Cần, qua uống mấy ly!' Hàn Quân Tề đặt ly rượu trên tay xuống, lấy từ trong hộp trên bàn ra một điếu xì gà, tự châm cho mình.
Những người bình thường bận đến không thấy tăm hơi đâu khó được có một ngày nhàn nhã ra ngoài hưởng thụ ánh nắng mặt trời, giữa nơi trời và biển giao nhau này uống rượu, hút thuốc, bàn luận về tình hình kinh tế và thời cuộc.
Đương nhiên, đàn ông nói chuyện với nhau khó mà tránh khỏi không nói về phụ nữ. Hàn Quân Tề người cực lực ủng hộ chủ nghĩa đại nam nhân vốn xem thường phụ nữ, cũng đừng mong từ miệng hắn nghe được lời tốt đẹp nào dành cho phụ nữ, Sầm Chí Cần và Phạm Trọng Nam thì giống nhau, trước giờ chưa từng nghe có tin đồn nào về hai người liên quan đến phụ nữ.
Vì thế, người hăng say bàn luận về chủ đề “nhạy cảm” này đương nhiên không ai khác ngoài Bách Thiếu Khuynh và Tống Cẩn Hành.
'Frank, cô gái kia đắc tội gì với cậu vậy?'
Hai người bàn luận chán rồi, Tống Cẩn Hành mới dời chủ đề sang Phạm Trọng Nam.
Tuy rằng hắn không nhiều chuyện như Bách Thiếu Khuynh nhưng cũng rất tò mò người trước giờ không có dây dưa gì với phụ nữ, sao đột nhiên lại có điều gì bất bình đến nỗi phải ra tay với cô gái kia.
Hơn nữa, cô gái kia lại là em gái của vợ hắn.
Gương mặt xinh đẹp kia coi như là bị hủy rồi, đáng tiếc.
Nghe Tống Cẩn Hành nói vậy, tất cả ánh mắt đều xoáy về phía Phạm Trọng Nam.
Phạm Trọng Nam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lóe sáng trên ngón vô danh nơi bàn tay trái, không buồn trả lời.
'Tống Cẩn Hành, cậu đừng khiến người ta tò mò nữa!' Thấy Phạm Trọng Nam không trả lời, Bách Thiếu Khuynh hỏi thẳng Tống Cẩn Hành.
'Cậu tự hỏi nó đi!' Tống Cẩn Hành đặt cây súng đen sì nãy giờ đang nghịch trong lòng bàn tay xuống bàn.
'Cậu tưởng tôi sợ cậu sao?' Bách đại thiếu gia cũng không chịu thua kém.
Hai người đàn ông đã gần ba mươi tuổi lại ấu trĩ tới mức bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi vì chuyện không đâu, Sầm Chí Cần và Hàn Quân Tề thì cứ tiếp tục uống rượu còn Phạm Trọng Nam thì lại xoay người đi về phía khoang lái.
Thấy Phạm Trọng Nam đã rời đi, dường như chẳng còn gì vui, Bách Thiếu Khuynh không cam lòng dùng giọng nói mà hắn nghe rất khó chịu kia nói với theo sau lưng hắn, 'Tống Cẩn Hành, cậu thấy người như Frank có nhàm chán không, cộng thêm tính cách chẳng biết thương hương tiếc ngọc kia, nếu như tôi là vợ anh ta, tôi chẳng thà tìm một anh chàng tuổi tác tương đương chứ chẳng thèm về nhà nhìn sắc mặt anh ta!'
'Cậu làm sao biết chuyện hai vợ chồng người ta thú vị hay nhàm chán?' Tống Cẩn Hành khịt mũi chế nhạo, 'Còn cậu nữa, suốt này mở miệng là nhắc đến vợ của người ta, rốt cuộc là có ý gì đây? Chắc không phải nhắm trúng người ta rồi đấy chứ?'
'Tống Cẩn Hành, cậu im miệng cho tôi. Vợ của bạn không thể đùa, đạo lý này cậu có hiểu hay không vậy?'
'Tôi hiểu, chỉ sợ cậu không hiểu thôi.'
Hai người lại tiếp tục đấu võ mồm, Phạm Trọng Nam thì mặc kệ bọn họ, chân không dừng bước nhưng đôi mày anh tuấn thoáng chau lại.
Bởi vì câu nói kia của Bách Thiếu Khuynh, chẳng thà tìm một anh chàng tuổi tác tương đương còn hơn về nhà nhìn sắc mặt của hắn...
Hắn cau có với cô sao? Mấy ngày nay dường như người cau có gây sự là cô mới đúng. Chẳng qua chỉ là mấy bản nháp đã bỏ đi thôi mà, còn xem nó như báu vật.
Còn câu nói kia của Tống Cẩn Hành nữa, Bách Thiếu Khuynh để ý vợ của hắn sao?!
Tuy biết rất rõ ràng rằng hai người họ chỉ gặp nhau mỗi một lần, còn chưa nói được mấy câu nữa nhưng hắn vẫn vì mấy câu nói kia mà trong lòng khó chịu cực kỳ.
Hai phút sau, chiếc du thuyền vốn đang khoan thai lướt sóng bỗng dưng tăng tốc, mũi thuyền bọt tung trắng xóa, bắn lên cả người những người đang nhàn nhã ngồi trên khoang thuyền uống rượu đấu võ mồm kia, mấy chai rượu trên bàn cũng lắc lư không ngừng.
Chiếu lý mà nói, người giúp Tống Cẩn Hành lái du thuyền chắc chắn sẽ không dám tự ý tăng tốc chiếc thuyền này mới đúng. Nghĩ vậy, ánh mắt của bốn người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía khoang lái...
Thì ra là đã đổi người lái rồi.
'Bách Thiếu Khuynh, cậu chọc giận Frank rồi.' Tống Cẩn Hành cười vẻ vui sướng khi người gặp họa.