'Sao hở? Thổ lộ lại thất bại rồi?' Lạc Tư bước ra vừa hoa, dừng chân bên cạnh xe nhìn cô gái sau khi xuống xe thì nước mắt rơi không ngừng kia, cố pha trò cho cô vui.
Phạm Tuyết Chân cúi gằm đầu lặng lẽ khóc.
Lạc Tư nhún vai, bước đến gần khoác tay lên vai cô, 'Đừng khóc nữa, thất tình thôi mà, có gì lớn lao đâu.'
'Anh nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ?' Phạm Tuyết Chân ngả đầu vào vai hắn, yếu ớt nói, 'Anh có biết em thích anh Cẩn Hành bao lâu rồi không? Từ lần đầu tiên anh ấy xuất hiện ở Lục La Viên là em đã biết mình sẽ không quên được anh ấy rồi. Em biết anh Cẩn Hành thích những cô gái xinh đẹp quyến rũ, tuy rằng em không có cách nào biến mình trở nên giống như họ nhưng em sẽ luôn chờ đợi. Chờ đợi anh ấy chịu quay lại nhìn em, tiếp nhận em. Lạc Tư, anh đã từng nói nếu quá mức thích một người sẽ gây khó khăn cho người đó, nhưng em không khống chế nổi, không thể bắt bản thân không thích anh ấy được.'
'Nhà họ Phạm sao lại có người ngốc như em được chứ?' Lạc Tư vuốt vuốt mái tóc cô, giọng đầy yêu thương, 'Tống đại ca là đồ ngốc, cho dù những phương diện khác giỏi giang đến mấy đi nữa, về mặt tình cảm thì vẫn là đồ ngốc. Trong đầu chỉ đựng toàn đá hoa cương mà thôi, khó giải quyết chết đi được. Cũng không biết anh ta đang nghĩ gì nữa nhưng em yên tâm, chúng tôi ai nấy cũng nhìn ra được tình cảm mà anh ta dành cho em tuyệt đối không giống như dành cho những người khác chẳng qua là anh ta bị những quan niệm đạo đức thâm căn cố đế hơn nữa kỳ lạ khó hiểu kia ràng buộc mà thôi. Cố gắng nữa lên, anh sẽ luôn ủng hộ em về mặt tinh thần.'
'Hoặc giả em thật sự là đồ ngốc.' Phạm Tuyết Chân nấc nhẹ một tiếng, giọng nghẹn ngào, 'Dù sao em với nhà họ Phạm thực ra không có quan hệ máu mủ gì.'
Nếu như không phải đột nhiên người đàn ông kia đến tìm cô, cô với anh Cẩn Hành chắc cũng sẽ như trước đây thật lâu thật lâu không liên lạc, không gặp mặt, ai nấy cứ như vậy tiếp tục duy trì trầm mặc.
Nhưng, trên đời này không có “nếu như“.
Chuyện không muốn xảy ra cũng xảy ra rồi, mà cô, khi gặp nan đề thì không nhịn được muốn đi tìm sự an ủi nơi hắn, kết quả lại để cô không kìm lòng được phá vỡ mối quan hệ bình lặng giữa họ bấy lâu nay.
Anh Cẩn Hành đi rồi! tức giận đến nỗi ngay cả xe cũng không thèm, cứ vậy mà đi rồi!
Có phải là, lại giống như trước đây cả một năm dài không thèm nói chuyện, không thèm quan tâm đến cô? Thậm chí...vĩnh viễn không thèm để ý đến cô nữa?
Mà cô, nên dùng loại tâm thái gì tiếp tục chờ đợi nữa đây?
Cô biết, yêu một người là nên để đối phương hạnh phúc chứ không phải ép đối phương vào đường cùng, hoặc có lẽ là lời thố lộ tối nay của cô thật sự là sai rồi, cô căn bản là không có cách nào đả động trái tim của anh Cẩn Hành.
Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở và tuyệt vọng, Phạm Tuyết Chân có cảm giác như cả thế giới xung quanh mình đều sụp đổ, giấc mộng, sự chờ mong, niềm hy vọng nhiều năm bị hủy diệt trong chớp mắt, nước mắt cô rơi càng dữ dội, chỉ trong chốc lát đã ướt đẫm vai áo của Lạc Tư.
Cô chỉ lặng lẽ khóc, nước mắt nhỏ xuống như mưa nhưng lại không phát ra một ân thanh nào, một Phạm Tuyết Chân như vậy càng khiến cho Lạc Tư thêm đau lòng, hắn giang tay kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an, 'Đừng khóc nữa. Nếu như người đàn ông già cỗi Tống Cẩn Hành kia không biết trân trọng em, vậy em cứ theo anh là được. Dù sao em cũng đã nói rồi đó, em với nhà họ Phạm không có quan hệ máu mủ gì cả, anh lại đẹp trai hơn anh ta, trẻ tuổi hơn anh ta, có phải không? Tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi gì.'
Còn đang mải khóc, Phạm Tuyết Chân căn bản là không nghe Lạc đại thiếu gia nói gì, ngược lại Phạm Uyển Viện vừa mới từ nhà bước ra thì nghe được rất rõ ràng, bà giận đến nỗi chỉ muốn cởi giày ném thẳng vào đầu đứa con trai bất trị của mình...
'Nói vớ nói vẩn gì vậy? Sally là em gái của Frank, tức là em gái của mẹ, cho dù tuổi nhỏ đến đâu thì cũng là trưởng bối của con, những lời vừa nãy là để con nói ra miệng hay sao chứ?'
Đứa con trai này của bà, nói cho đúng ra là chưa từng kết giao, yêu đương một lần nào đàng hoàng cả, suốt ngày chỉ nghĩ toàn những chuyện vô bổ như vậy là giỏi. Đầu tiên là đối với Đóa Đóa dư tình chưa dứt, giờ lại muốn dùng lời lẽ bắt nạt Chân Chân, thật muốn chọc cho bà tức chết đây mà.
'Mẹ...' Lạc Tư liếc về phía người mẹ đang tức giận đùng đùng xông tới của mình, 'Mẹ không thấy con đang an ủi Chân Chân hay sao chứ?'
'Có ai an ủi người khác theo kiểu của con không? Tránh ra, đừng ở đây chọc mẹ thêm ngứa mắt.' Phạm Uyển Viện đẩy con trai ra, kéo Phạm Tuyết Chân vẫn đang khóc không ngừng vào lòng mình, 'Sally, chúng ta vào nhà trước đi.'
Lạc thiếu gia nhún vai, quyết định lấy xe chạy ra ngoài một vòng thay đổi không khí, hoặc giả thuận đường đem xe trả về chỗ của Tống đại ca cũng tốt.
***
Suốt một buổi tối đó, Phạm Tuyết Chân ở trong lòng Phạm Uyển Viện khóc thật lâu thật lâu, khóc đến khàn cả giọng, sưng cả mắt, rốt cuộc không còn hơi sức, mệt mỏi ngủ mất, Phạm Uyển Viện giúp cô đắp chăn, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, rời đi.
Tống Cẩn Hành tên khốn này! Không ngờ dám để cho cô em gái nhỏ của bà khóc đến đau lòng như vậy, cơn tức này, bà nhất định phải giúp cô đòi lại mới được.
Mà suốt đêm đó, Tống Cẩn Hành và Lạc Tư ở quán bar uống đến rạng sáng.
Chỉ có điều, rượu uống càng nhiều đầu óc lại càng tỉnh táo mới đáng sợ.
Trong đầu hắn lặp đi lặp lại chỉ có những lời thố lộ cùng vẻ ủy khuất rơi lệ của cô tối nay, không cần nghĩ cũng biết, tối nay cô gái nhỏ đó không biết sẽ khóc đến khô nước mắt mới chịu thôi.
“Phanh” một tiếng, ly rượu trên tay bị đập mạnh xuống bàn vang lên một tiếng trầm đục, hắn đưa tay vuốt mặt bắt bản thân tỉnh táo lại, không muốn để cho Lạc Tư đang ngồi bên cạnh nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào của mình lúc này.
Lúc này Tống Cẩn Hành rất khinh thị bản thân, hắn cảm thấy mình giống như một tên nhát gan, từng tuổi này lại bị lời thổ lộ của một cô gái nhỏ dọa đến nỗi gần như là chạy trốn.
Hắn biết cô thích hắn nhưng không ngờ là, thì ra tình ý của cô lại đậm sâu đến vậy.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Tống Cẩn Hành hồi tưởng lại bộ dạng năm đó của cô bé Chân Chân khi hắn đón cô từ tay của Frank, rõ ràng là đã qua hơn hai mươi năm rồi nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng đến vậy.
Gương mặt nhỏ xíu hồng hào lớn chưa bằng một nửa bàn tay của hắn, lại còn lần đó, khi ở Lục La Viên gặp lại, cô đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp nhưng quá cô đơn trong thế giới của riêng mình, còn có, cô gái nhỏ tối nay dũng cảm thố lộ tình yêu với hắn...
Hắn nhớ lại mấy năm gần đây, mỗi tuần cô đều định kỳ gửi cho hắn một email, bên trong kể rất nhiều chuyện của những cô gái nhỏ, tất cả những vui buồn hờn giận, những kỳ vọng, khát vọng, hy vọng của một cô gái đối với tương lai, trong những email đó, cô gái nhỏ một lần lại một lần nhắn nhủ hắn, 'Anh Cẩn Hành, em đã trưởng thành rồi!'
Cô gái nhỏ dùng cách rất riêng của mình nói cho hắn biết, cô không còn nhỏ nữa!
Đúng là cô đã trưởng thành rồi, phá kén thành bướm, từ thiếu nữ trở thành một cô gái xinh đẹp đáng yêu, mà hắn, thì đã già rồi!
Ba mươi mấy tuổi đối với đàn ông mà nói chính là thời kỳ vàng son nhất, thành thục ổn trọng, thể lực và trí lực đều đạt đến đỉnh cao, nhưng nếu so với cô...
'Em nói với anh này, thực ra tình yêu không có phức tạp như anh nghĩ đâu. Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy bằng không đến ngày nào đó dì nhỏ của em thật sự thích người đàn ông khác, anh có hối hận thì cũng muộn rồi.' Đã uống khá nhiều, Lạc Tư lười biếng vươn vai, giọng nửa đùa nửa thật.
Cái gì mà dì nhỏ? Tống Cẩn Hành trừng mắt nhìn Lạc Tư, tên nhóc này gần đây bị Bách đại tổng tài ảnh hưởng nhiều quá rồi, cách xưng hô trước nay chưa từng có bật ra từ miệng hắn thật khiến người ta nghe không quen.