Phạm Trọng Nam đâu? Cô nhìn chiếc chăn nhung phủ trên người mình, ngồi thẳng dậy nhìn một vòng khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.
'Phạm Trọng Nam...'
Cô sốt ruột bước xuống giường, vừa đi ra cửa vừa gọi.
'Sao vậy?' Vừa từ phòng vệ sinh bước ra, nghe tiếng gọi đầy lo lắng của cô thì vội lên tiếng đáp lời.
'Sao anh lại xuống giường một mình? Lại còn đi lung tung khắp nơi nữa chứ? Lỡ đụng phải gì đó thì làm sao bây giờ?' Nghe thấy tiếng hắn Giang Tâm Đóa vội chạy đến, từ trên xuống dưới quan sát một lượt, dường như thật sự sợ hắn bị té ngã hoặc đụng vào chỗ nào đó vậy.
'Anh không sao.' Chỉ đi đánh răng rửa mặt thôi mà, dù sao cũng không thể vì chút xíu chuyện nhỏ này mà cũng phải bắt cô hầu hạ mình chứ? Hơn nữa sáng hôm nay sau khi thức dậy, hắn cảm thấy mắt mình dường như nhìn rõ hơn hôm qua một chút, nhưng chỉ một chút thôi bởi vì phần lớn vẫn bị một bóng mờ che phủ.
'Anh muốn làm gì thì cứ gọi em một tiếng! Thật là...Sau này không được như thế nữa nhé.' Cô vẫn không quên nhỏ tiếng lầu bầu trách hắn.
'Đừng lo, chỗ này anh rất quen thuộc.' Hắn nhàn nhạt trấn an cô.
'Anh đã từng ở chỗ này sao?' Người như hắn trước giờ luôn lấy công việc làm đầu, căn bản là không có thời gian, cũng không có tâm tư đi nghỉ phép, cho dù là đi công tác chắc cũng sẽ chọn một khách sạn nào đó ở trung tâm thành phố Moscow mà trú lại, làm gì có cơ hội đến vùng ngoại ô này chứ?
'Anh đến mấy lần rồi.' Mỗi một góc nhỏ ở đây, từ phong cách thiết kế cho đến cách bài trí từng vật dụng đều do hắn đích thân giám sát, đôn đốc hoàn thành. Sao lại có thể không quen thuộc cho được chứ?
'Đây là nhà của Đóa Đóa nha, sau này khi đến đây có chuyện gì đều phải hỏi ý kiến của em trước đấy.' Cô hất mặt nói với vẻ kiêu ngạo, đầu mày cuối mắt tràn đầy ý cười.
***
Ăn bữa sáng xong thì tuyết cũng ngừng rơi.
Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam sóng vai nhau đứng trước cửa sổ phóng tầm mắt nhìn về phía một góc trời phủ đầy tuyết trắng kia, 'Moscow khi nào thì tuyết mới thôi rơi?'
'Không phải em thích tuyết lắm sao?'
'Thích thì có thích thật nhưng ở đây em còn có rất nhiều chuyện muốn làm cho nên hy vọng mùa xuân mau đến một chút!'
'Mùa xuân sắp đến rồi!'
'Phạm Trọng Nam, đợi sao khi tuyết tan, chúng ta trồng rau ở mảnh đất bên cạnh được không?' Khoai tây, cà chua, rau cải, còn gì nữa nhỉ?
'Miếng đất ở giữa đó sao?' Hắn hỏi lại.
'Đúng vậy. Trồng trái cây và một ít rau xanh.' Moscow mùa đông rất lạnh, dường như chẳng có loại trái cây nào có thể sống được với thời tiết khắc nghiệt như vậy nhưng quan trọng không phải là kết quả mà là quá trình.
'Vậy còn mảnh đất ở ngoài cùng bên phải.'
'Trồng hoa.' Cô nói không cần suy nghĩ. Tâm tình của Phạm Trọng Nam hôm nay dường như tốt hơn rất nhiều khiến cô cũng cảm thấy vui lây, miệng cứ cười tủm tỉm, 'Không phải anh sớm đã biết em muốn trồng cái gì rồi sao?'
'Căn nhà gỗ nhỏ của Hi Nhiên bên đó, em không phải rất thích sao?' Hắn trả lời không đâu vào đâu.
'Cho nên anh mới muốn làm một gian cho em sao?'
'Em thích là được rồi.' Phạm Trọng Nam mỉm cười.
'Em thích chứ, rất thích, rất thích là đằng khác...' Cô ôm chầm lấy hắn nói liên tục một hơi rồi kéo hắn về giường giúp hắn tra thuốc nhỏ mắt.
Suốt cả buổi sáng hai người chỉ ở trong nhà, Giang Tâm Đóa thì bận bịu lên mạng tìm xem loại cây, rau xanh và hoa nào thích hợp trồng ở thời tiết này và cách chăm sóc chúng, còn Phạm Trọng Nam thì chỉ ngồi im lặng bên cạnh nghe cô ríu rít nói về quy hoạch của vườn rau và cây ăn trái của mình.
Thái độ của hắn quả thực so với lúc nghe những chủ quản cấp cao báo cáo về những dự án đầu tư trị giá hàng tỷ đô còn nghiêm túc hơn không biết bao nhiêu lần.
Phạm Trọng Nam ngồi đó nghe giọng nói thanh thoát của cô, cảm nhận được sự vui vẻ của cô, trong lòng mới sâu sắc ngộ ra một điều, sự hài lòng và thỏa mãn mà những dự án đầu tư cả tỷ đô kia mang lại cho hắn còn kém kế hoạch phát triển mấy mảnh đất nhỏ bên nhà của cô nhiều lắm.
Hoặc có lẽ sau này họ có thể suy nghĩ một chút, nửa đời sau cứ trôi qua với cuộc sống bình dị ở nông thôn như thế này cũng không tệ.
'Anh đang nghĩ gì vậy?' Thu dọn tài liệu xong, Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn người đàn ông đang miên man suy nghĩ trước mặt, tò mò hỏi.
'Anh đang nghĩ, chúng ta có nên ở mãi nơi này không trở lại Luân Đôn hay không.' Hắn mỉm cười nói.
'Anh định vứt lại tập đoàn Phạm thị cho ai?' Con trai anh còn nhỏ lắm, Phạm tiên sinh. Nếu thực sự muốn chuyển giao cho Tiểu Dật ít ra cũng phải đợi đến lúc thằng bé tốt nghiệp đại học đã chứ. Nhưng quản lý một tập đoàn lớn như vậy, Giang Tâm Đóa không khỏi nghĩ mà thương cho con trai mình.
Tiểu Dật tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bị ba mình bồi dưỡng để trở thành người thừa kế. Đàn ông không thể không có sự nghiệp nhưng cô hy vọng con trai mình đừng giống như ba nó bởi vì công việc mà tổn hại thân thể như vậy. Không biết vị đại boss này vì sao bỗng dưng lại có ý tưởng “rút lui khỏi giang hồ” này nữa.
Nhưng, hắn có suy nghĩ như vậy, trong thâm tâm cô cực lực ủng hộ và khích lệ.
Cho dù nửa đời sau hắn không làm gì cả, tiền kiếm được cũng đã đủ để cho hắn tiêu cả đời rồi.
'Ai có năng lực thì người ấy tiếp nhận thôi. Hoặc có thể luân phiên chịu trách nhiệm vận hành tập đoàn.
'Chắc không phải anh sớm đã định đùn đẩy một đống trách nhiệm này cho người khác đấy chứ?'
'Cũng không phải. Chỉ mới vừa nghĩ đến mà thôi. Đóa Đóa, những năm qua anh làm việc rất vất vả nhưng bù lại, những thứ mà anh muốn có được nhất anh đã có rồi, chuyện kiếm tiền cứ giao lại cho người khác thôi, anh muốn cùng em sống những ngày tháng thoải mái và thanh nhàn.
'Giống như bây giờ phải không?'
'Em có thích không?'
'Thích chứ. Nhưng các con còn phải đi học, chúng ta không thể ở đây mãi được, chỗ này cứ giữ lại, lúc nào được nghỉ qua đây thư giãn cũng tốt.' Cuối cùng, vẫn là Giang Tâm Đóa quay trở về với hiện thực trước.
'Đóa Đóa...'
'Gì vậy?'
'Đóa Đóa...'
'Làm gì vậy?' Cô đưa tay đánh vào vai hắn.
'Đóa Đóa...' Hắn vẫn chỉ kêu tên cô sau đó lại không nói gì.
'Phạm Trọng Nam...' Cô bắt đầu tức giận.
'Anh thích nghe em gọi anh là ông xã hơn.' Cách xưng hô này cô rất ít khi chủ động gọi.
'Anh còn chưa có cưới em, không gọi.' Cô bĩu môi.
'Là do em chạy trốn đấy chứ.' Hắn có chút ủy khuất nói ra.
'Ai bảo anh gạt em? Anh thật sự rất xấu, chuyện gì cũng muốn giấu em, gạt em.' Thấy tâm tình của hắn không tệ, cô bắt đầu lật lại những món nợ cũ, tính sổ với hắn.
'Anh nói rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.' Hắn thu lại nụ cười trên môi, nói một cách nghiêm túc.
'Tha cho anh một lần.' Lo hắn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô đứng dậy, nói lảng sang chuyện khác, 'Nhanh thật, mới đây đã hết buổi sáng rồi, em đi chuẩn bị bữa trưa, anh đi với em nhé?'
'Ừ.' Tuy rằng hiện tại hắn cũng chẳng giúp được gì cho cô nhưng ở bên cạnh cô chuyện này, hắn vẫn là có thể.
***
Ngày thứ ba sau khi đến Moscow, sau khi hẹn xong với phòng khám, tài xế của Phạm Trọng Nam đến để đón hai người vào trung tâm thành phố để đi tái khám, kiểm tra tình hình hồi phục đôi mắt của hắn.
Bác sĩ nơi phòng khám mắt ấy là một người Nga, cũng là bạn học trường Y với bác sĩ Victor cho nên lúc kiểm tra đôi mắt cho Phạm Trọng Nam cực kỳ nghiêm túc và kỹ lưỡng.
'Ca phẫu thuật rất tốt, võng mạc hồi phục cũng tốt, hiện giờ ngoại trừ không thể nhìn rõ mọi vật ra, xin hỏi còn chỗ nào không thoải mái không?' Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cẩn thận hỏi lại.
'Không có. Vậy đến bao giờ tôi mới có thể nhìn rõ được hoàn toàn?' Hắn quan tâm nhất vẫn là điều này.
'Bác sĩ Victor chắc là đã nói qua với cậu, bị mắc căn bệnh võng mạc thoát li này, sau khi phẫu thuật xong, quá trình hồi phục của mỗi bệnh nhân đều không giống nhau mà tùy thuộc cơ địa của mỗi người mà cuộc phẫu thuật của cậu còn chưa đến một tháng, đôi mắt còn đang trong quá trình hồi phục. Cậu kiên nhẫn một chút, tháng sau nếu như vẫn còn ở Moscow, tốt nhất cậu qua đây để tôi kiểm tra lại một lần nữa.'
Sau khi xác nhận hắn đích thực đang trong giai đoạn hồi phục hai người mới yên tâm rời khỏi bệnh viện.