Giang Tâm Đóa dùng sức cắt miếng bít tết trong chiếc dĩa sứ trắng tinh như muốn thông qua động tác này phát tiết cơn tức trong lòng. Chiếc dao cắt thức ăn bằng bạc trượt trên mặt chiếc đĩa sứ tạo nên một tiếng động cực kỳ chói tai khiến những người ngồi xung quanh nghe thấy mà rợn cả da gà nhưng Phạm Trọng Nam vẫn lặng lẽ nhìn không có phản ứng gì, cô gái nhỏ này, khiêu khích hắn, số lần càng lúc càng nhiều.
Phạm Hi Nhiên và Bách Thiếu Khuynh thì thỉnh thoảng lại đưa mắt lén lút nhìn cô còn hai đứa nhỏ thì không hẹn mà cùng dừng lại động tác trên tay.
Giang Tâm Đóa biết hành động của mình như vậy rất không hay, rất trẻ con, nhưng ngồi cùng với hắn trên một chiếc bàn ăn ăn cơm, nhìn thấy thái độ của hắn bình thản như thế, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra thì cơn tức trong lòng cô càng cháy bùng lên dữ dội, động tác chân tay cũng càng lúc càng lớn.
'Mẹ, mẹ tức giận như thế, giống con nít quá đi!' Cuối cùng vẫn là cô bé Giang Phẩm Huyên lớn mật phát biểu ý kiến, sau đó hỏi thẳng, 'Mẹ đang giận Ba đó sao? Giận vì ba nói sẽ sắp xếp cho con đến Luân Đôn cùng học với anh trai?'
Thấy con gái suốt ngày cứ đứng về phía Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa càng thêm tức giận nhưng cô chưa kịp lên tiếng phản bác thì Phạm Trọng Nam đã nhanh miệng lên tiếng trước.
'Hành động này của mẹ con quả thực là làm gương không tốt. Các con sau này tuyệt đối đừng học theo.' Phạm Trọng Nam buông dao nĩa trên tay xuống, nhìn hai đứa nhỏ tranh thủ cơ hội giáo dục một chút.
Người này thật sự rất quá đáng. Đang lại dám ở trước mặt các con nói cô như thế!!
Giang Tâm Đóa cũng không cam lòng yếu thế trừng hắn, 'Vậy loại hành vi tự tiện quyết định thay người khác, không thông qua sự đồng ý của ai như anh thì hay lắm sao? Đúng là một chút cũng không biết tôn trọng người khác, căn bản là ngang ngược, ác bá!'
'Ngang ngược ác bá?' Phạm Trọng Nam nhướng mày, nói bằng giọng nghiền ngẫm.
'Còn không phải sao?' Giang Tâm Đóa hơi vênh mặt lên hỏi lại. Hắn muốn cãi nhau phải không? Cô tuyệt đối sẽ không chịu thua. Cơn tức đã âm ỉ trong lòng cô suốt mấy ngày nay, cô chịu đủ rồi! Cuối cùng cũng đợi được hắn quay lại, cô làm sao có thể nhịn được nữa?
Có thể khiến cho người tính tình tốt như cô nhịn không được mà phát giận, có thể thấy hành vi của Phạm tiên sinh có độ đả kích lớn đến thế nào.
Lúc hắn muốn đối xử tốt với người nào thì đem người đó sủng lên tới trời, sủng tới không phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng lúc không tốt rồi thì hành vi của hắn thật sự ác liệt đến mức khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phạm Trọng Nam không trả lời cô mà quay sang Phạm Hi Nhiên, 'Chuyện anh giao cho em làm, em đã giải quyết xong chưa?'
Phạm Hi Nhiên có chút chột dạ né tránh ánh mắt của Giang Tâm Đóa, 'Bên phía Melbourne họ đã phê chuẩn yêu cầu chuyển trường của chúng ta, chỉ cần đến trường ở Luân Đôn báo danh là xong.'
Tuy rằng cô cũng cảm thấy Frank làm vậy là không tốt nhưng Phạm Hi Nhiên vẫn làm đúng theo ý của hắn. Cô có dự cảm Frank làm như vậy chẳng những không thể dập tắt cơn chiến tranh lạnh mấy ngày qua giữa hai vợ chồng hơn nữa còn có khả năng nâng cuộc chiến này lên một tầm cao mới.
Trên công việc, trước giờ Frank rất ít khi xảy ra sai sót nhưng mỗi khi đụng đến chuyện có liên quan đến Giang Tâm Đóa thì đầu óc của anh ta luôn thao tác theo cách không bình thường, thật là...
Lần trước thì ép buộc người ta đi Moscow, sau khi xảy ra chuyện đổ máu kia, cô tưởng rằng cũng đã biết phải làm sao xử lý mối quan hệ giữa hai người. Nhưng rõ ràng là cô đánh giá người này quá cao rồi...
Dường như hắn lại đi con đường không có lối thoát nữa rồi. Trước khi Frank quyết định chuyện đó không phải cô chưa từng nhắc nhở hắn tiền căn hậu quả nhưng hắn hoàn toàn không nghe lọt tai.
Cô cũng từng hỏi qua ý kiến của Sara nhưng bà chỉ nhún vai tỏ vẻ mình cũng không có cách nào.
'Anh lại lén lút em làm những chuyện gì?' Giang Tâm Đóa chợt có một loại dự cảm không lành, nhất là khi cô nhìn thấy Phạm Hi Nhiên cứ né tránh ánh mắt của mình, rõ ràng bởi vì làm chuyện xấu mà chột dạ.
Phạm Trọng Nam hắng giọng, 'Anh đã giúp em làm thủ tục chuyển những học phần em chưa học xong sang trường đại học ở Luân Đôn rồi. Khi nào nghỉ đông kết thúc, em cứ đến trường đại học ở đây báo danh là được.'
'Cái gì?' Giang Tâm Đóa dùng sức đập mạnh chiếc nĩa trên tay xuống bàn, đứng bật dậy, một tay vẫn còn nắm chặt chiếc dao cắt thức ăn, vẻ hung mãnh như không ngại dùng nó làm hung khú, 'Phạm Trọng Nam, anh rốt cuộc muốn thế nào?'
'Đóa Đóa, em tạm thời đừng kích động như vậy, chị để dao xuống có được không?' Phạm Hi Nhiên và Bách Thiếu Khuynh cũng đứng dậy theo, hai đứa nhỏ thì đã sớm bị hành động đột phát của mẹ mình dọa sợ đến há mồm trợn mắt.
Mẹ từ lúc nào thì trở nên hung dữ như vậy rồi? Còn lấy dao chỉ vào ba nữa chứ? Trời ạ, chúng có cần phải đi báo cảnh sát không đây?
'Bảo bối, chơi dao trò này không vui đâu! Đặt xuống đi!' Trong giọng điệu của Bách Thiếu Khuynh không có một chút lo lắng nào! Thoạt nhìn Bách đại thiếu gia thật sự lòng dạ quá xấu rồi! Vợ chồng người ta bất hòa nhau, hắn lại còn một vẻ vui sướng như đang xem kịch.
'Cậu gọi cô ấy là gì?' Phạm Trọng Nam chau mày, vẻ mặt cực độ không vui.
Cái gì mà bảo bối? Bảo bối là để cho Bách Thiếu Khuynh hắn kêu hay sao? Hắn còn dám kêu Đóa Đóa một tiếng bảo bối nữa, không lấy kim may miệng hắn lại, hắn sẽ không mạng họ Phạm nữa.
'Frank, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, cậu không sợ cô ấy làm mình bị thương sao?' Hơn nữa hai đứa nhỏ cũng bị dọa đến.
'Phạm Trọng Nam, chuyện em hỏi anh sao anh không trả lời em?' Huơ chiếc dao cắt thức ăn trên tay, Giang Tâm Đóa quả thực bị chọc tức điên rồi. 'Sao anh có thể không qua sự đồng ý của em mà đã giúp em chuyển trường chứ? Anh đã nói là sẽ đợi cho đến khi em tốt nghiệp kia mà! Giờ rốt cuộc anh định làm cái gì? Sao anh lại có thể như thế chứ? Em thực là không thể tin nổi'
Giang Tâm Đóa quả thực đã bị hắn chọc tức đến nỗi muốn kêu thét lên một tiếng dể phát tiết, mà cô cũng thực sự làm như vậy.
'Aaaaa!!!! Anh là đồ khốn! Đồ xấu xa! Không giữ lời hứa!'
Tiếng thét bén nhọn khiến cho quản gia Melina đang bận rộn trong bếp vội chạy ra, trên mặt không dấu được vẻ hoảng hốt.
Đợi đến khi Giang Tâm Đóa chịu an tĩnh trở lại, Phạm Trọng Nam mới nhàn nhạt lên tiếng, 'Được rồi, đừng dọa các con sợ nữa.'
Đúng rồi! Các con! Các con đâu? Giang Tâm Đóa cố gắng áp chế lửa giận bừng bừng trong lòng, xoay nhìn về phía hai đứa nhỏ quả thực đã bị những hành động bất thường của cô dọa đến kia, 'Cục cưng, xin lỗi các con. Mẹ với ba có chút chuyện cần nói cho rõ ràng, các con lên lầu trước, được không?'
Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng lắc đầu, trăm miệng một lời nói, 'Không được.'
'Đối với những chuyện ba làm mẹ có một vài hiểu lầm, ba sẽ giải thích rõ ràng với mẹ, hai đứa lên lầu trước đi.' Phạm Trọng Nam cũng không muốn ở trước mặt mọi người cãi nhau với cô, lại còn cho hai đứa nhỏ nhìn thấy nên xoay người nhìn sang Melina nói, 'Đưa chúng lên lầu đi.'
'Mẹ, mẹ có thể đặt cây dao trên tay xuống trước được không?'
Trước bị bị đưa đi một cách bất đắc dĩ, Giang Bối Bối vẫn không quên nhắc nhở mẹ mình.
'OK, mẹ để dao xuống.' Vì để cho con gái yên tâm, Giang Tâm Đóa rốt cuộc vẫn để cây dao xuống.
Đợi khi thấy hai đứa nhỏ được quản gia đưa lên lầu rồi, Giang Tâm Đóa mới phẫn hận quay sang Phạm Trọng Nam rống lớn, 'Phạm Trọng Nam, anh đã nói sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì? Tại sao bây giờ lại trở thành thế này? Từ lúc nào thì anh đổi tính, trở thành một người độc tài chuyên quyền như vậy rồi? Không chia sẻ với em bất cứ chuyện gì của anh thì thôi đi, ngay cả chuyện của em anh cũng tự cho là đúng tự tiện quyết định tất cả! Những lời anh đã nói, những chuyện anh đã hứa, anh đều quên cả rồi sao?'
Hắn không quên! Thật sự!
Chỉ là, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện vượt ra ngoài dự Đóan của hắn, những ân oán phức tạp giữa nhà họ Giang và nhà họ Phạm, mối hận giữa Giang Viễn Hàng dành cho nhà họ Phạm, dành cho hắn cộng thêm những chuyện cũ đáng xấu hổ của nhà họ Phạm mà hắn không muốn cũng không biết phải nói thế nào cho cô hiểu, hắn thực sự sợ cô sẽ dao động. Hơn nữa mấy ngày nay chiến tranh lạnh với cô, hắn càng thêm lo lắng một khi cô rời xa hắn quay lại Melbourne thì sự tình sẽ càng thêm bết bát hơn.
Hắn sợ cô sẽ rời khỏi mình, hắn không muốn cô rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một bước, cho nên chỉ có thể làm như thế.
Chỉ cần cô chịu hòa hảo với hắn, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, chỉ cần cô không tiếp tục truy vấn bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ cần cô chịu an ổn ở trong phạm vi quan sát của hắn, hắn nhất định sẽ không ép buộc cô làm bất cứ chuyện gì.
Hắn làm như vậy, chỉ là vì muốn đảm bảo cho tương lai của họ không còn xuất hiện bất cứ nguy cơ nào nữa...