Giở chiếc chăn mỏng đắp trên người xuống, mặc lại cho chỉnh tề chiếc váy lúc nãy bị hắn cởi xuống một nửa rồi cúi đầu quan sát đầu gối đang ẩn ẩn đau của mình, cũng may là không tươm máu bằng không sẽ rất phiền phức.
Nhớ đến biểu tình đầy tức giận của Phạm Trọng Nam lúc rời khỏi đây, cô cắn môi nhìn một vòng quanh căn phòng vắng lặng.
Có phải anh ta đã rời đi rồi không? Có khi nào hắn bị cô chọc tức đến nỗi trở về Luân Đôn hay không?
Cô cũng không biết mình vì sao lại nổi cáu với anh ta nữa.
Lúc này, một mình trong căn phòng vắng, sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô không thể không thừa nhận, lúc nãy đúng là cô có tức giận, tức giận với hắn!
Tức giận bởi vì câu nói “không cần thiết” lạnh nhạt đến cực điểm kia bởi nó khiến cô có cảm giác trong mắt hắn mình chẳng qua chỉ là một người có cũng được không có cũng không sao mà thôi!
Nhưng thực ra, cô dựa vào cái gì mà tức giận với hắn đây chứ?
Hắn giúp đỡ nhà họ Giang, cho cô một đám cưới, cho cô danh phận, cô vốn nên tuân thủ bổn phận của mình mới đúng, cô căn bản là không có tư cách quản chuyện của hắn.
Cho dù cô gái kia thực sự là nhân tình của hắn thì sao chứ?
Đàn ông có tiền có quyền, hơn nữa lại có tướng mạo như Phạm Trọng Nam, phụ nữ đối với họ mà nói căn bản là không cần vẫy tay cũng lũ lượt chủ động đưa đến cửa.
Cha cô Giang Hán Sinh không phải là ví dụ tốt nhất đó sao? Nếu đem so sánh nhà họ Giang với nhà họ Phạm thì chỉ có thể coi như khá giả, thế mà cha lại có thể có đến bốn bà vợ ở nhà chứ đừng nói đến số phụ nữ bên ngoài gặp dịp thì chơi thì không biết bao nhiêu mà kể.
Cho dù Phạm Trọng Nam có một đống nhân tình, vậy thì có sao đâu chứ?
Cho dù trước khi kết hôn cô có nghe nói hắn không gần nữ sắc, vậy thì thế nào? Hắn là một người đàn ông bình thường như tất cả những người đàn ông khác, thậm chí nhu cầu còn mạnh mẽ hơn nhiều người khác.
Với tình trạng gần như là phân cách nhau mà sống thế này, không có nhân tình mới là lạ.
Có thì có, cũng có gì ghê gớm lắm đâu!
Cô không để ý, thật sự là không để ý! Giang Tâm Đóa gượng cười nói với bản thân nhưng trong lòng vẫn cực kỳ rầu rĩ không vui.
Cả một buổi chiều Giang Tâm Đóa cứ ở mãi trong phòng nhưng cô hết cầm lên lại buông xuống bút vẽ, không hề có chút linh cảm nào nên rốt cuộc đành buông bút, mở vi tính ra định dịch nốt phần bản thảo còn dang dở trước đây nhưng một chữ cũng viết không ra, cuối cùng chỉ đành thôi, không làm gì cả, một người chậm rãi bước ra ban công, rầu rĩ nhìn về phía vườn hoa đang đua nhau khoe sắc kia thật lâu, thật lâu...
Cho đến khi người làm lên báo với cô đã đến giờ ăn tối, mời cô xuống ăn thì Giang Tâm Đóa mới từ những suy nghĩ miên man trở về với hiện thực.
'Đưa bữa tối lên phòng là được rồi.' Cô không muốn xuống nhà ăn, dù sao mấy ngày nay cô cũng ăn cơm trong phòng, người làm sơ dĩ lên mời cô xuống ăn, chắc chắn là bởi vì có Phạm Trọng Nam.
Thì ra hắn không bị cô chọc tức đến bỏ đi! Trong lòng Giang Tâm Đóa thầm nghĩ. Giờ cô còn không biết hắn đã bớt giận chưa cho nên bản năng có chút né tránh không muốn cùng hắn dùng bữa.
Nếu như ăn được nửa bữa hắn lại tức giận thì làm thế nào?
'Thiếu phu nhân, tối nay trong nhà có khách cho nên thiếu gia nói cô nhất định phải xuống nhà cùng dùng bữa.'
Câu trả lời của người làm khiến Giang Tâm Đóa lần nữa sửng sốt. Có khách? Chắc là không phải cô gái kia chưa?
Phạm Trọng Nam này thật quá đáng! Đưa nhân tình về nhà thì thôi đi, lại còn bảo cô xuống nhà tiếp khách! Hay là muốn cô nhân tình kia biết hắn cưới được một người vợ hiền tuệ lại rộng rãi đến mức nào?
Hay là hắn cũng giống như cha cô Giang Hán Sinh, cưới hết người này đến người khác về nhà? Cho dù cô là “bà lớn” thì cũng có ý nghĩa gì đâu chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một trong số những bóng hồng vây quanh hắn mà thôi.
Nhưng họ kết hôn chỉ mới hơn hai tháng thôi mà, liệu có nhanh quá không...
Cô cứ không xuống đấy! Xem hắn làm gì được cô...
Ngoái đầu lại, Giang Tâm Đóa bình tĩnh nói: 'Tôi thấy không khỏe, không muốn xuống. Để họ dùng cơm cùng nhau là được rồi.'
Cô an phận, cô tốt tính nhưng gặp phải những chuyện thế này, cô vẫn không cách nào chấp nhận được. Nếu hắn muốn giận, vậy cứ việc giận cho đã đi.
'Thiếu phu nhân, chuyện này...' Người làm thật không ngờ vị thiếu phu nhân thường ngày dịu dàng nhã nhặn của mình lại lựa lúc này để làm khó mình.
Vừa nghĩ đến lát nữa xuống dưới phải đối mặt với gương mặt lạnh lùng của thiếu gia nhà mình là lòng bà đã sợ run.
'Bà xuống dưới đi, có chuyện gì tôi tự chịu trách nhiệm.' Giang Tâm Đóa biết người làm cũng có cái khó của mình nhưng lúc này cô không muốn nhượng bộ.
'Em muốn phụ trách cái gì?' Một giọng nam trầm thấp truyền đến từ sau lưng khiến người làm vội vàng quay đầu lại sau đó có chút khiếp sợ nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Phạm Trọng Nam còn Giang Tâm Đóa lúc đó vẫn không có chút phản ứng nào, thậm chí đầu cũng không buồn ngoảnh lại.
'Ra ngoài.' Chỉ đơn giản hai chữ, là nói với người làm, nghe vậy bà như được đại xá, chỉ “Dạ” một tiếng rồi lập tức biến mất trước mặt họ.
Nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh nãy giờ vẫn quay lưng về phía mình, Phạm Trọng Nam cảm thấy lửa giận thật không dễ dàng gì dập tắt lần nữa lại bùng lên.
Rõ ràng cô là một cô gái rất nhu thuận rất nghe lời, vì sao bỗng dưng lại trở thành thế này?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
'Giang Tâm Đóa...' Hắn lên tiếng gọi nhưng cô không trả lời, cũng chẳng quay lại.
'Giang Tâm Đóa...' Hắn lại gọi lần nữa, lần này trong giọng nói đã nhiều hơn một tia lạnh lùng nhưng cô gái trước mặt vẫn không thèm để ý đến hắn.
Có chút bực dọc Phạm Trọng Nam bước đến gần, đưa tay cứng rắn xoay mặt cô lại thì mới phát hiện vành mắt cô đỏ ửng, dù đã cố nhịn nhưng nước mắt đã bắt đầu tràn mi...
Bộ dạng này, nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương khiến người trước giờ chưa từng biết thương hương tiếc ngọc như Phạm Trọng Nam cũng không kìm lòng được, tâm chợt mềm nhũn, cơn tức trong lòng cũng bị dập tắt một cách kỳ lạ.
Bất chấp sự giãy dụa của cô hắn cứng rắn ôm cô vào lòng, sít sao siết lấy nhưng một người chưa từng an ủi bất cứ phụ nữ nào như hắn lại không biết làm sao mở lời, chỉ có thể ôm cô, ôm thật chặt, để cô lặng lẽ khóc trong vòng tay mình...
Cuối cùng, bất chấp vành mắt đỏ hoe, Giang Tâm Đóa vẫn bị Phạm Trọng Nam dẫn xuống lầu.
Bởi vì hắn uy hiếp cô nếu như nhất quyết không chịu xuống lầu ăn cơm vậy thì cũng không cần ăn, trở về giường.
Trở về giường làm cái gì, Giang Tâm Đóa rõ ràng hơn ai hết.
Cô không muốn làm chuyện đó với hắn khi mà dường như cơn tức trong hắn vẫn còn chưa có dấu hiệu nguôi đi, hậu quả đó cô thừa nhận không nổi nên chỉ đành nghiến răng nghiến lợi để mặc hắn ôm mình xuống lầu, để mặc hắn ôm cô vào tận phòng bếp, đợi người làm kéo ghế rồi hắn mới đặt cô xuống.
Mặt đỏ ửng, Giang Tâm Đóa thẹn thùng ngẩng đầu lên, chỉ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Phạm Hi Nhiên mà cô gái này lúc này cũng đang nhìn về phía cô, trên mặt toát ra ý cười không che dấu được.
Ý cười đó, là thiện ý. Điều này Giang Tâm Đóa nhận ra ngay nên trong lòng lập tức tràn đầy nghi hoặc.
Nếu như cô gái kia là nhân tình của Phạm Trọng Nam, vậy căn bản là không thể nào lộ ra nụ cười vui vẻ mà đầy thiện ý như vậy!
'Hi, tôi là Hi Nhiên, chị cũng có thể gọi tôi là Sharon.' Phạm Hi Nhiên chủ động lên tiếng chào Giang Tâm Đóa còn Phạm Trọng Nam sau khi đặt cô xuống ghế thì đi đến vị trí chủ vị ngồi xuống, căn bản là không dự định giới thiệu họ với nhau.
Người ta đã chủ động như vậy rồi, chẳng lẽ cô không nói tiếng nào sao? Vậy cũng quá không phải phép rồi!
Cho dù Phạm Trọng Nam không có ý định giới thiệu, vậy cô học theo Sharon chủ động một chút chắc cũng được chứ?
Nhưng sau khi tự hiểu cô gái kia tuyệt đối không có khả năng là nhân tình của Phạm Trọng Nam, cảm giác khó chịu và bực bội trong lòng Giang Tâm Đóa cũng từ từ giảm bớt, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
'Tôi là Giang Tâm Đóa.'
Giang Tâm Đóa mỉm cười nhìn Phạm Hi Nhiên, lúc này mới phát hiện cô có một đôi mắt màu hạt dẻ rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với màu mắt đen tuyền của Phạm Trọng Nam nhưng ngũ quan của họ lại có phần giống nhau, chỉ khác về thần sắc...
Không kìm lòng được Giang Tâm Đóa ngước nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ vị nhưng cùng lúc đó, cô nhận ra thì ra ở vị trí bên phải còn có một người phụ nữ tóc ngắn thời thượng, y phục tinh xảo, trang điểm tinh tế đang nhìn cô, trên môi là nụ cười khách sáo.
Người này là??!!
Giang Tâm Đóa không khỏi trừng to đôi mắt đẹp.
Nhưng rõ ràng, những người có mặt ở đây bất kể là Phạm Trọng Nam hay là Sharon đều không hề có ý muốn giới thiệu cho họ biết nhau.
Vậy người phụ nữ này có phải là...