Mục lục
Độc Gia Sủng Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

P2 –

Mãi cho đến khi tờ giấy viết thư màu phấn lam kia hóa thành tro bụi Sở Tư Nhan vẫn còn chưa từ trong nỗi khiếp sợ hoàn hồn lại, cô một câu nói cũng không thành, 'Anh...'

'Đi ăn gì đó rồi lên phòng.' Nói xong câu đó, Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, rời khỏi phòng khách lên lầu bỏ mặc cô ngơ ngác đứng đó.

Hai người đã lâu không gặp nhau thế mà cuộc đối thoại lại kết thúc trong không vui thế này sao?

Sở Tư Nhan nhìn bóng dáng cao ngất càng lúc càng xa dần kia, nào có tâm trạng ăn uống gì.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn theo chân hắn lên lầu.

***

Trong phòng ngủ chính trên lầu đèn mở sáng trưng, Đường Nhĩ Ngôn đứng ở trước cửa sổ sát đất hút thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiếng bước chân khẽ khàng càng lúc càng gần, ở trước cửa phòng ngập ngừng hồi lâu cuối cùng chủ nhân của nó cũng đưa tay lên gõ nhẹ lên cửa hai tiếng, khi nghe được câu trả lời từ bên trong mới đẩy cửa mà vào.

'Em...' Sở Tư Nhan cắn môi, mới nói được một tiếng thì không biết nói gì nữa, thấy hắn đang đứng trước cửa sổ, lưng quay về phía mình, trên người là chiếc áo ngủ màu đen, một tay gác lên thành cửa sổ, tay kia kẹp một điếu thuốc, ánh đèn từ ngoài cửa sổ rọi vào người hắn khiến gương mặt tuấn dật càng thêm anh tuấn và thu hút. Nhìn một Đường Nhĩ Ngôn như vậy trái tim cô đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực, nói không thành lời.

'Qua đây...' Hắn xoay người, dụi tắt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn phía sau mình.

Dưới ánh đèn nhu hòa cô nhìn thẳng vào hắn, người đàn ông này, cao quý, tuấn dật, tao nhã, lạnh mạc nhưng có sức hấp dẫn cực kỳ, giống như anh túc vậy, khiến người ta rõ ràng biết nó là độc dược nhưng lại không cách nào khống chế được bản thân...

Bức tường phòng bị trong lòng mà những ngày này cô cố tình xây dựng nên lại chỉ bởi vì một câu “Qua đây” đơn giản của hắn mà ầm ầm sụp đổ!

Gió biển ban đêm rất lớn mang theo một vị mằn mặn đặc trưng từng trận từng trận thổi tới làm lung lay tấm rèm cửa bên cạnh hắn...

Cô gái nhỏ tóc dài chấm vai bị thân thể cao lớn của người đàn ông áp vào cửa sổ, đôi mắt thâm thúy nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của cô, khoảng cách giữa bọn họ không tới một milimet, chỉ cần bất kỳ người nào lên tiếng cũng đều có thể đụng đến môi của đối phương.

'Đường Nhĩ Ngôn...'

Sở Tư Nhan chủ động choàng tay qua cổ hắn, lần đầu tiên gọi tên hắn một cách đầy tình cảm như vậy.

Đường Nhĩ Ngôn không trả lời, vẫn chăm chú quan sát cô, cô gái trước mặt bởi chiều cao chênh lệch mà phải ngưỡng cao cổ, trong đôi mắt trong trẻo như nước đang nhìn hắn kia, tràn đầy sự ái mộ không thể che dấu, gương mặt trắng nõn phủ lên một màu hồng phấn trông càng kiều diễm mê người...

Cô muốn hỏi hắn cái gì?

'Em có thể thích anh không?'

Thì ra, thật sự đúng vậy!

Một cô gái dũng cảm biết mấy! Cũng giống như buổi tối hôm đó dám chặn xe hắn lại, chấp nhận cùng hắn giao dịch sau đó dũng cảm ngồi lên xe của hắn vậy.

Thật lâu thật lâu về sau mỗi lần nhớ lại, Đường Nhĩ Ngôn nghĩ, chắc là lòng hắn, từ giây phút cô hỏi câu hỏi này đã bắt đầu thất thủ.

Khóe môi hắn nhẹ câu lên, 'Không có hứa hẹn, không có tương lai, em cũng vẫn muốn thích sao?'

'Muốn!'

Trong một khoảnh khắc đó cô hiểu rõ thứ tình cảm luôn âm ỉ trong lòng mình, thì ra chính là tình yêu. Cô yêu Đường Nhĩ Ngôn!

Là yêu đúng không?

Không phải tình yêu, làm sao khiến người ta trầm mê như vậy?

Rõ ràng là biết không nên nhưng cô không kìm lòng được, không tự chủ được, không quản được lòng mình, khi cô phát hiện ra điều này thì đã không còn kịp nữa rồi...

'Nếu như nói, bây giờ tôi muốn em, toàn bộ, em cũng sẽ cho sao?'

'Cho!'

Đêm đó, cô ở dưới thân hắn nếm đủ đau đớn lẫn vui thích, rốt cuộc từ thiếu nữ trở thành phụ nữ.

Cô trở thành người của hắn, mà hắn, là người đàn ông của cô...

Đêm đó, vai phải của Đường Nhĩ Ngôn lưu lại dấu răng của cô, dấu ấn đó giống như một vết xăm, thật sâu khắc vào da thịt hắn, thật nhiều thật nhiều năm sau cũng chưa từng quên lãng.

Đêm đó, lúc trời mới rạng sáng Thẩm Tích vẫn còn đang trong kỳ nghỉ phép, say sưa chìm trong mộng đẹp lại bị một cú điện thoại của Đường Nhĩ Ngôn đánh thức sau đó nữa, vội vội vàng vàng chạy đến căn biệt thự ở Mosman của hắn.

Cô nghĩ rằng chắc là có công sự gì khẩn cấp, trong điện thoại cũng không dám hỏi nhiều chỉ có thể trên đường vừa lái xe vừa tranh thủ gọi điện thoại cho Cố Minh, định hỏi hắn có biết đã xảy ra chuyện gì hay không.

Cố Minh vừa ngáp ngủ không ngừng vừa nói cho cô biết, đại boss căn bản là không có gọi điện thoại bảo hắn đi qua. Ngắt điện thoại, Thẩm Tích đã tám chín phần đoán được, Đường Nhĩ Ngôn lần này gọi cô đến gấp như vậy chắc không phải là vì chuyện công mà là việc tư, việc tư liên quan đến Sở tiểu thư.

Năm giờ rưỡi sáng ngày 4 tháng 2, trời Sidney còn chưa sáng hẳn.

Lúc Thẩm Tích đi vào căn biệt thự của Đường Nhĩ Ngôn đã thấy hắn trong chiếc áo ngủ màu đen ngồi ở sofa phòng khách hút thuốc. Thấy cô vào, hắn chỉ đơn giản ra lệnh cho cô xuống bếp nấu thứ gì đó dễ tiêu hóa một chút.

Thứ dễ tiêu hóa, tốt nhất là nấu cháo.

Thẩm Tích ngập ngừng hỏi lại, 'Học trưởng, ý anh là nói tôi đi nấu cháo sao?'

Thẩm Tích cô tuy rằng không phải tiểu thư nhà giàu gì nhưng từ nhỏ đến lớn cũng cực ít lần xuống bếp, lần trước khi cô đến chăm sóc cho Sở Tư Nhan, thức ăn cũng không phải cô nấu mà đặt nhà hàng mang đến.

Cái này...không phải muốn làm khó cô sao?

Đường Nhĩ Ngôn cũng không quan tâm Thẩm Tích biết nấu hay không, đưa tay dụi tắt điếu thuốc trên tay, liếc cô một cái, 'Chẳng lẽ là tôi đi?'

Dạ, dạ, cô nào dám sai bảo vị Đường đại thiếu gia ngay cả rót ly nước cũng có người phục vụ kia xuống bếp nấu cháo đâu chứ? Nhưng, cháo này chắc cũng không phải anh ta muốn ăn đấy chứ?

Nhưng cô cũng không có cơ hội hỏi bởi vì Đường Nhĩ Ngôn đã đứng lên, xoay người bước lên lầu.

Thẩm Tích chặc chặc lưỡi, cuối cùng chỉ đành vừa nhìn theo bóng đại boss lên lầu vừa lấy điện thoại ra lên mạng tra xem làm sao để nấu cháo.

Tám giờ sáng, sau vô số lần nỗ lực rốt cuộc Thẩm Tích cũng nấu được một chén cháo thịt nạc đơn giản.

Đường Nhĩ Ngôn lúc này đã thay quần áo chỉn chu xuống lầu, thấy hắn Thẩm Tích bước đến, 'Cháo nấu xong rồi, có muốn thử không?'

Đường Nhĩ Ngôn không trả lời, bước đến gần nhìn chén cháo trên bàn như thẩm định xem chén cháo có thể ăn được hay không, cuối cùng gật nhẹ đầu, 'Nếu như lát nữa cô ấy không muốn ăn, cô hỏi cô ấy xem muốn ăn gì rồi bảo nhà hàng mang đến.'

Ý anh ta là nói cô phải lưu lại chỗ này đợi Sở Tư Nhan tỉnh lại sao?

Cô nhớ cô gái kia rất biết chăm sóc bản thân kia mà, vậy hôm nay rốt cuộc là chuyện gì? 'Sở tiểu thư bị bệnh sao?'

'Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút thôi. Hôm nay cô ở lại đây.' Nói dứt câu thì Đường Nhĩ Ngôn cũng đã sải bước ra ngoài.

Mãi đến chín giờ rưỡi, khi Sở Tư Nhan lê những bước chân bủn rủn xuống lầu thì Thẩm Tích mới biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Lúc nhìn thấy những dấu hôn lộ rõ trên vùng da trắng nõn lộ ra ngoài, trái tim cô từng chút từng chút một lạnh xuống...

Theo bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn lâu như vậy, Thẩm Tích quá rõ ba nguyên tắc của hắn, một là không đụng đến những cô gái uống rượu say, hay là không đụng những cô gái dưới hai mươi tuổi, ba là không đụng phụ nữ đã có chồng.

Nhưng hôm nay, hắn lại vì cô gái kia mà phá vỡ nguyên tắc của mình...

Điều này, nói lên cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK