Nhưng cho dù đến sớm thì đã sao? Năm đó anh ta đối với Đóa Đóa quyết tuyệt như vậy, hơn nữa còn gạt cô rất nhiều chuyện, cô chịu tha thứ cho hắn mới lạ.
'Học? Giờ anh còn phải học sao?' Giang Tâm Đóa mỉm cười.
'Học là không bờ bến, người Trung Quốc không phải đã nói đến già vẫn phải học sao?' Lạc Tư mấy năm nay theo bên cạnh ba mình, tiếng Trung học được cũng không ít, giờ không chỉ nói lưu loát, ngay cả thành ngữ cũng học rất khá.
'Melbourne hay Sidney?'
'Melbourne.'
'Vậy chúng ta lại là bạn học rồi.' Cô học thêm hai ngoại ngữ kia ở trường đại học Melbourne chuyên ngành ngôn ngữ học phải hai năm nữa mới tốt nghiệp. Chỉ là cô với các bạn học khác trước giờ không thân nhưng sau này có thêm một người bạn học có thể nói chuyện phiếm như Lạc Tư cũng không tệ.
'Phải đó, bạn học Đóa Đóa, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.'
'Khách sáo khách sáo!
'Đóa Đóa, cô thay đổi nhiều quá.'
Vẫn là người đó nhưng hiện giờ vẻ u buồn trong mắt cô khiến hắn càng thêm động tâm.
'Thay đổi không tốt sao?' Cô hỏi ngược lại.
Nào có ai vĩnh viễn không thay đổi chứ? Cô chỉ hy vọng mình thay đổi thành tốt hơn. Nhưng, sự thay đổi của cô chỉ có những người quen thân mới nhận ra.
Lạc Tư trầm ngâm một chút, 'Tốt nhưng cũng không tốt.'
Cô trừng mắt nhìn hắn, 'Nói vậy là sao?'
'Tốt, chính là nói, anh rất vui khi thấy em bắt đầu cuộc sống mới, hơn nữa sống rất vui vẻ...' Một Giang Tâm Đóa như vậy càng khiến hắn rung động, '...nhưng em thật là không có lương tâm, rời đi Luân Đôn rồi liền mất tăm mất tích luôn. Liên lạc với mẹ anh vậy mà trước giờ chưa từng nghĩ đến anh.'
Nói tới điều này, Giang Tâm Đóa chỉ đành giả ngu.
Lạc Tư cũng không phải muốn so đo với cô thật, 'Có thể tìm lại em lần nữa, hơn nữa có thể trở thành bạn học của em, anh rất vui.'
'Em cũng rất vui.' Giang Tâm Đóa mỉm cười, 'À này, mấy năm nay anh có liên lạc với Dung Dung không?'
Cứ nói mãi về chuyện kia, lát nữa chắc chắn sẽ lại nhắc đến Phạm Trọng Nam cho nên cô quyết định vẫn là dời sang chuyện khác tốt hơn, thuận tiện dò hỏi vài điều.
'Dương Dung Dung?' Vừa nhắc tới Dương Dung Dung, Lạc Tư nhún vai, 'Không, nhưng mà có gặp một đôi lần.'
'Gặp? Gặp ở đâu?'
'Luân Đôn.' Cô ấy đến Phạm thị tìm Lý Triết, không cẩn thận để hắn bắt gặp.
'Anh thật sự không có gì với bạn ấy sao?'
'Em nghĩ đi đâu vậy? Anh với Dung Dung làm sao có gì được? Luân Đôn nhiều người đẹp như vậy, tùy tiện chọn một cô cũng đẹp và hiền hơn Dung Dung nhiều.' Lạc Tư bĩu môi.
Dương Dung Dung con gái này tính tình còn hơn con trai, làm anh em thì còn được, làm bạn gái thì miễn đi.
Cô ấy chắc chắn là còn đáng sợ hơn mẹ hắn nhiều bởi vì mẹ tuy nói suốt ngày nhưng sẽ không dùng vũ lực, còn Dung Dung...hắn còn chưa nắm chắc có thể đánh thắng cô.
Mà những cô gái dữ dằn như vậy, không phải gu của hắn.
Nhưng hắn không thích thôi, không có nghĩa là người khác không thích.
Dù sao thì, người có gian tình với Dung Dung tuyệt đối không phải hắn!
Suy nghĩ này mới vừa lướt qua đầu thì đã nghe Giang Tâm Đóa lẩm bẩm, 'Vậy người tình bí mật của bạn ấy là ai chứ?'
'Này, có phải em nên quan tâm đến người trước mắt nhiều hơn một chút không? Anh biết hai người rất thân nhưng tốt xấu gì anh cũng là khách phương xa đến, đừng bỏ lơ anh chứ...'
'Hai người đều là bạn tốt của em, em nào có lơ là anh?' Giang Tâm Đóa lừ hắn.
'Anh mới tới đây, tạm thời chỗ ở không có gì, em đi mua đồ với anh được không? Cũng nên tội nghiệp anh, hai mươi sáu tuổi mới bắt đầu sống tự lập...' Dù sao hắn đã quyết định bám riết lấy cô, cho dù dùng khổ nhục kế cũng không sao.
'Đại thiếu gia anh nha, rót ly nước cũng phải nhờ người khác, giờ mới nghĩ đến sống tự lập có phải là muộn quá rồi không?' Giang Tâm Đóa trêu hắn.
'Giác ngộ được, dù trễ vẫn hơn không đúng không?' Lạc Tư mặc kệ cô muốn trêu thế nào cũng được, dù sao đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
Lúc hai người đang nói chuyện, trong sân truyền đến những tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng cười đùa của bọn trẻ.
'Bối Bối nhà em về rồi.' Giang Tâm Đóa cười đứng lên.
Lạc Tư nghe cô nhắc đến Bối Bối, trên mặt thoáng có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, 'Vậy sao? Để anh nhìn mặt tiểu mỹ nhân xem nào.'
Quả nhiên là hắn nói đúng! Quả nhiên là một đóa hoa tương lai!
Gương mặt xinh xắn hồng nhuận như phủ một lớp phấn thượng hạng, hàng mi vừa dài vừa cong vút, đôi mắt trong trẻo sáng long lanh mà đôi mày đậm khiến cô bé có thêm một chút anh khí, chiếc miệng nhỏ, đôi môi hồng nhuận hơi cong lên thật đáng yêu.
Khi cô bé vươn tay, đôi môi phấn hồng chu lên, 'Chào chú Lạc Tư, con là Giang Phẩm Huyên, tên ở nhà là Bối Bối.' Lúc nghe cô bé tự giới thiệu một tràng, lần đầu tiên trong đời Lạc Tư cảm thấy một cô bé có thể đáng yêu đến mức nào...
'Chào Bối Bối.' Hắn đưa bàn tay to của mình bắt lấy bàn tay nhỏ xíu của cô bé.
'Chú Lạc Tư, chú thật đẹp trai nha!' Giang Phẩm Huyên không hề keo kiệt khen.
'Cháu cũng rất xinh, Bối Bối.'
'Mẹ, chú Lạc Tư là bạn trai của mẹ sao?'
Một câu này của cô bé khiến hai người lớn đều ngớ ra.
'Mau đi rửa tay ăn cơm đi, còn bé biết cái gì là bạn trai mà hỏi.' Giang Tâm Đóa khóc không được cười cũng không đành véo má con gái.
Lạc Tư ngược lại mặt không đổi sắc nhìn cô bé, 'Nếu như Bối Bối không phản đối, từ ngay mai chú sẽ theo đuổi mẹ cháu!'
'Vậy chú không được bắt nạt mẹ đấy.'
'Chú thương mẹ cháu còn không kịp sao lại bắt nạt chứ?'
Hắn nói, giọng nửa đùa nửa thật khiến Giang Tâm Đóa nhịn không được đánh mạnh lên cánh tay hắn, 'Anh còn nói bậy nữa, em mặc kệ kế hoạch sống tự lập của anh đấy!'
'Nói đùa chút cũng không được sao?'
'Không được. Nói một câu nữa thì cơm cũng không có mà ăn.' Giang Tâm Đóa uy hiếp.
'OK, không nói nữa.' Lạc Tư mê mẩn nhìn gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ lên của cô.
'Còn dám nhìn?'
'Ồn ào gì thế? Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.' Bà Giang từ bếp bước ra, nhìn cảnh tượng vui vẻ này, nụ cười trên mặt càng đậm.
Đóa Đóa nhà bà đã lâu không có nói chuyện thân mật với một người đàn ông nào như thế này rồi.
'Chú Lạc Tư, con dẫn chú đi rửa tay.' Bối Bối rất chủ động kéo Lạc Tư đi.
'Được.'
Hai chiếc bóng một cao một thấp đi về phía nhà bếp, thật xa vẫn còn nghe hai người vui vẻ trò chuyện.
'Mẹ của cháu có phải đẹp lắm không.'
'Đẹp.'
'Vậy còn cháu?'
'Càng đẹp hơn.'
'Chú Lạc Tư, vậy sau này lớn lên cháu có đẹp hơn bây giờ không?'
'Chắc chắn rồi.'
Thật tự kỷ nha!
Không lâu sau đó Giang Tịnh Nhã cũng về, đối với Lạc Tư, cô có cùng suy nghĩ như bà Giang.
Bữa cơm tối hôm đó bởi vì có thêm một Lạc Tư giỏi nói chuyện lại biết dỗ ngọt hai đứa nhỏ nên không khí thật náo nhiệt. Lạc Tư không chỉ biết dỗ Giang Phẩm Huyên mà ngay cả Giang Vũ Hào, đứa bé trước giờ không thích tiếp xúc với người lạ cũng bị hắn chinh phục.
Bởi vì Lạc Tư không chỉ cực giỏi bóng rổ, môn thể thao mà cậu nhóc thích hơn nữa còn biết chơi điện tử khiến Giang Vũ Hào hận không thể lập tức kết thúc bữa ăn, kéo hắn lên lầu chơi vài vòng.
Đáng tiếc là sau bữa cơm Lạc Tư thiếu gia lại định lôi kéo người đẹp đi mua đồ, thế là thuận tiện hẹn hai đứa bé đến hôm sau. Nói không chừng sau này hai đứa nhỏ ngày nào cũng mời hắn đến nhà chơi nữa.
Xem ra lần này hắn quyết định đúng rồi!
Từ nhà họ Giang bước ra, nụ cười trên môi Lạc Tư mãi không tắt.
'Nhặt được tiền sao mà vui vậy?' Giang Tâm Đóa ném chìa khóa xe cho hắn.
Đây là xe của chị Tịnh Nhã còn cô cho tới bây giờ vẫn chưa học lái xe.
'Hừm, làm gì nói anh tệ vậy?' Nhặt được tiền thì có đáng gì.
'Nói vậy mà tệ sao? Lái xe thôi, còn dông dài lát nữa công ty bách hóa đóng cửa thì mệt.' Vốn cô định đến một siêu thị gần đây mua cho tiện nhưng đại thiếu gia là cứ nhất quyết phải đi công ty bách hóa, đành chịu thôi.
Hai người lên xe, nổ máy xong Lạc Tư quay sang Giang Tâm Đóa, 'Dây an toàn?'
'Rồi mà. Sao anh rườm rà thế?' Giang Tâm Đóa liếc hắn, nghi hoặc hỏi, 'Này, kỹ thuật lái xe của anh được không đấy?'
Lạc Tư cười lớn, 'Em đừng nhát gan như vậy có được không? Kỹ thuật lái xe của Lạc Tư là số một đấy. Người khác muốn ngồi xe anh còn không được nữa là.'
'Được rồi được rồi, vậy đi thôi!'
Xe chạy rồi Giang Tâm Đóa mới hiểu kỹ thuật lái xe của Lạc đại thiếu gia đúng là siêu cấp.
Nói đơn giản là hắn lái xe trên đường mà cứ như lái xe trong sân nhà mình vậy!
Với cách lái xe bão táp kia, chỉ hai mươi phút là hai người đã đến khu bán hàng cao cấp ở trung tâm Yarra, tắt máy, Lạc Tư đắc ý quay sang nhìn Giang Tâm Đóa nhưng lại thấy cô không có phản ứng gì.
'Đóa Đóa...' Hắn lên tiếng gọi, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô đã trở nên tái nhợt khiến người ta đau lòng không thôi.
'Anh thật sự có thể tham gia đội đua xe rồi, nhưng lần sau không cần đưa em theo.'
Cô nói một cách bất đắc dĩ.
'Xin lỗi, anh lái...nhanh quá sao?' Hắn nhớ lại tốc độ vừa nãy của mình, hình như cũng đâu có nhanh lắm.
Nhưng Đóa Đóa hình như bị say xe thì phải?
Có trách thì trách công năng của chiếc xe này tệ quá thôi! Ngày mai hắn đi lấy một chiếc xe cao cấp hơn, đảm bảo cô ngồi lên cho dù hắn lái nhanh mấy cũng sẽ không có cảm giác say xe.
Giang Tâm Đóa cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, cố gắng đứng vững trên đôi chân mềm nhũn của mình, lúc này mới chân thực cảm thấy mình còn sống.
'Em có sao không?' Lạc Tư khóa xe xong lo lắng nhìn cô hỏi.
'Mua đồ đi!' Giang Tâm Đóa trừng hắn, không thèm trả lời mà đi thẳng vào công ty bách hóa.
Lạc Tư chỉ đành rảo bước đuổi theo.