Cô không tin lời ông ta, lời nói của một người căn bản là không xem đứa cháu ruột là người, một người chỉ biết xem cô là công cụ sinh sản như ông ta làm sao có thể tin được chứ?
'Tôi có nói láo hay không cô có thể tự đi hỏi nó. Người phụ nữ sống ở Lục La Viên kia là người mẹ đã bị khùng điên nhiều năm nay của nó, chắc là nó cũng không cho cô biết chứ gì? Còn vì sao mẹ nó bị điên? Là vì bà tận mắt chứng kiến con trai giết cha nó ngay trước mặt mình...'
'Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, cũng không muốn tin...' Hai tay Giang Tâm Đóa bịt chặt tai lại để không nghe những lời dơ bẩn từ ông ta nữa.
Phạm Trọng Nam không phải là người như vậy. Không phải! Cô tin những gì mình tận mắt nhìn thấy, cô tin cảm giác của mình, cô tin hắn không phải loại người như vậy...
'Cô đương nhiên có thể tiếp tục tự lừa mình dối người nhưng sự thực vẫn là sự thực, không thay đổi được. Cô cảm thấy một người ngay cả chuyện giết cha cũng dám làm thì liệu có còn trái tim không? Có còn nhân tính không? Cô tưởng rằng nó thật lòng đối xử tốt với cô, đối xử tốt với đứa bé trong bụng cô sao? Đừng có ngu như vậy!' Phạm Nhân Kính nhìn gương mặt xinh đẹp lúc này đã tái nhợt của cô, hung ác nói, 'Sớm muộn gì cô cũng sẽ có ngày không rõ, yêu Phạm Trọng Nam là sai lầm lớn nhất trong đời mình. Cô căn bản là không hiểu gì về nó cả. Cho nên, giao đứa bé cho tôi mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.'
Tuy rằng bịt tai nhưng những lời của Phạm Nhân Kính vẫn lọt vào tai cô từng câu từng chữ một, Giang Tâm Đóa hít sâu một hơi, cố gắng cho mình bình tĩnh lại, tỉnh táo suy nghĩ mục đích khiến ông ta nói những lời kia.
Hít sâu, thở ra thật sâu, lại hít sâu...
'Cho dù những lời ông nói là sự thật thì sao?' Giang Tâm Đóa mở to mắt nhìn về phía Phạm Nhân Kính, 'Đối với một người hoàn toàn không tin tưởng vào cháu mình, muốn tìm một người để thay thế cháu mình tiếp quả sự nghiệp như ông, ông nói anh ấy không có nhân tính, vậy ông thì sao? Ông tốt hơn anh ấy sao? Tôi tin Phạm Trọng Nam không nói với tôi những chuyện đó nhất định là vì có nỗi khổ riêng. Còng ông, vì để đạt được mục đích mà không tiếc nói những điều tệ bạc nhất về cháu mình lại cứ giả vờ là tốt cho tôi,thực ra chỉ muốn lợi dụng đứa con trong bụng tôi chứ gì? Tôi đâu có ngốc như vậy!'
'Xem ra cô trúng độc của nó cũng không nhẹ.' Phạm Nhân Kính cười lạnh, 'Cho dù biết sự thực đen tối như vậy vẫn chịu đứng về phía nó. Nhưng đứng về phía nó thì sao chứ? Qua năm phút nữa thôi là máy bay sẽ cất cánh rồi. Đứa con trong bụng cô không phải cô muốn sao thì được vậy'
'Ông thật ti tiện.'
'Tùy cô muốn nói sao thì nói. Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, tự cô suy nghĩ xem nên làm thế nào mới là tốt nhất cho bản thân thì làm.'
Phạm Nhân Kính nói rồi đứng dậy ung dung đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi bóng ông biến mất ngoài cửa Giang Tâm Đóa vẫn còn thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.
Trong đầu, trong lòng không có cách nào tiêu hóa hết những lời vừa nãy Phạm Nhân Kính vừa nói với cô...
Phạm Trọng Nam, Lục La Viên, Hi Nhiên, Chân Chân...
Quá nhiều người, quá nhiều chuyện vẫn như bị giấu sau một lớp rèm đen, khiến cô nhìn không rõ, sờ không thấu, cũng không muốn đi nhìn, không muốn đi hỏi...
Cô chỉ cần lựa chọn tin tưởng hắn là được, cô chỉ cần bảo vệ con của hai người khỏe mạnh an toàn là được, những thứ khác, không nên nghĩ quá nhiều, không nên nghĩ...
Giang Tâm Đóa hết lần này đến lần khác nói với mình như vậy.
***
Phạm Trọng Nam thật không ngờ mình vừa xuống máy bay thì lại nhận được một tin dễ khiến người ta sợ hãi như vậy.
Không ngờ máy bay của Phạm Nhân Kính lại đáp xuống Singapore sớm hơn hắn một giờ, hơn nữa còn bảo Đinh quản gia giả danh nghĩa của hắn lừa Giang Tâm Đóa đến sân bay, thậm chí lừa lên máy bay của ông ta.
Đinh quản gia, uổng công tôi vẫn luôn tin tưởng ông suốt mấy mươi năm quá, đến cuối cùng ông vẫn lựa chọn đứng về phía Phạm Nhân Kính.
Xem ra, toàn bộ người làm trong nhà hắn phải tìm hiểu triệt để, tra kỹ tất cả thông tin một lần nữa mới được.
Xoa trán, Phạm Trọng Nam nhìn Tống Cẩn Hành, người đang giúp hắn truy tìm thời gian cất cánh của chiếc máy bay riêng của Phạm Nhân Kính.
Vốn hắn định đi Pháp nhưng đến Luân Đôn, chuẩn bị làm thủ tục thì trong lòng hắn chợt dậy lên một cảm giác bất an trước giờ chưa từng có, thế là không suy nghĩ nhiều, hắn cho người đến xin phép sân bay đổi hành trình, bay thẳng đến Singapore.
Thì ra sự tùy tiện suy đoán của hắn hóa ra lại là sự thật.
Phạm Nhân Kính lần này định cướp người thật sao? Người của hắn sao lại dễ dàng để ông ta cướp cô ấy đi vậy chứ?
'Frank, máy bay riêng của ông ấy sẽ rời sân bay trong chưa đến mười phút nữa.'
Phạm Trọng Nam đứng thẳng dậy, nhìn ra bầu trời mênh mông ngoài cửa sổ, 'Kho vũ khí gần đây nhất của cậu là cách đây bao xa?'
Phạm Nhân Kính dám đến cướp người thì về phía sân bay chắc chắn đã có chuẩn bị, nếu hắn muốn vận dụng qua hệ ngừng chuyến bay của ông ta chắc chắn là không được.
Vậy chỉ đành mạo hiểm một lần!
Bất luận thế nào hắn cũng sẽ không để ông ta đem vợ và con mình đi!
Tháp máy bay là tòa nhà cao nhất trong vùng phụ cận sân bay, trung tâm điều khiển trên nóc tháp máy bay là khu vực đầu não điều khiển hoạt động của cả sân bay. Xung quanh trung tâm điều khiển đều là những tấm kiếng công nghiệp trong suốt, tầm nhìn rộng, 360o bất luận góc nào cũng có thể quan sát được, nhất là vị trí của từng chiếc máy bay, chỉ cần lướt mắt là nhìn thấy hết.
Ở giữa phòng, một màn hình tinh thể lỏng khổng lồ chi chít những số liệu thể hiện hoạt động của cả sân bay, ngoài ra còn vô số những máy tính khác tổ hợp thành một bộ máy hoàn chỉnh phục vụ cho hoạt động phức tạp của cả sân bay.
Lúc này một chiếc máy bay đang phát tín hiệu xin ra đường băng đến trung tâm điều khiển.
Những nhân viên ở trung tâm điều khiển nhìn chằm chằm màn hình vi tính trước mặt mình, trên tai là headphone nhưng không lập tức xử lý thông tin vừa nhận được như ngày thường mà lúc này, trong đầu họ, xung quanh họ một mảnh hỗn loạn...
Bởi vì sau lưng họ là một người đàn ông cao lớn, trên mắt là chiếc kính chuyên dụng của quân đội, trên tay là một khẩu súng lớn đang chỉa thẳng vào họ, một tay kia cầm một chiếc điều khiển đang đếm ngược từ số 100.
Sau lưng người đàn ông đó là một người đàn ông gương mặt lạnh lùng, giọng lạnh như băng anh ta lên tiếng, 'Nói với cơ trưởng tạm dừng.'
Tất cả ánh mắt của nhân viên trung tâm điều khiển sân bay đều hướng về người phụ trách đang run như cầy sấy khi bị hai người đàn ông kia giữ chặt lấy.
Người phụ trách nhìn hai người đàn ông đang kẹp lấy mình, Tống Cẩn Hành vẫy chiếc điều khiển trong tay trước mặt ông.
'Làm theo lời họ, tạm dừng.'
Dưới tình huống thế này, vì sự an toàn của cả sân bay và tính mệnh của vô số người ông không thể không làm như vậy.
Cửa ra vào của trung tâm điều khiển được thiết kế theo công nghệ tiên tiến vô cùng, tất cả những nhân viên làm việc ở đây khi muốn vào đều phải nhập mật mã và đối chiếu vân tay, nếu không thì phải được mời tới, bằng không ngay cả những nhân viên sân bay ở bộ phận khác cũng không thể tiến vào.
Vậy mà hai người đàn ông này có thể dễ dàng xâm nhập mà không làm kih động bất kỳ nhân viên an ninh và hệ thống an ninh của sân bay, điều này thực sự khiến ông ngạc nhiên và chấn động vô cùng.
Cũng may là yêu cầu của họ chỉ là cho dừng lại một chiếc máy bay đang xin phép rời Singapore đến Hawaii.
Nhận được chỉ thị từ người quản lý cao nhất, nhân viên điều hành trung tâm điều khiển nói vào micro, truyền đạt lại mệnh lệnh.
'Cái gì? Tạm ngừng?' Phạm Nhân Kính không dám tin vào những gì mình mới vừa nghe được. Máy bay rõ ràng là sắp chạy ra đường băng, bay thẳng đến Hawaii mà giờ cơ trưởng báo với ông là không cất cánh được.
'Phạm tiên sinh, thực xin lỗi, nhưng phía sân bay không cho phép tôi cũng không làm gì được. Chúng tôi phải tuân thủ quy định của ngành.' Cơ trưởng thành thực trả lời.
'Ai dám ra lệnh chứ? Đây là máy bay của tôi, tôi muốn đi đâu còn cần người khác can thiệp sao?' Phạm Nhân Kính tức đến gương mặt già nua vặn vẹo, cây gậy chống trong tay gõ mạnh xuống đất, 'Nói lý do.'
Ông đã tính toán từng chi tiết một, chỉ thiếu một bước này là đạt được mục đích, ai dám cản đường ông?
Đúng là nói đùa!
'Thực xin lỗi...' Cơ trưởng cũng không biết lý do gì.
'Tôi không cần câu xin lỗi của ông, cái tôi cần là ông lập tức gọi người phụ trách sân bay đến gặp tôi.
Lúc này phó cơ trưởng từ buồng lái vội vã đến báo, 'Cơ trưởng, trung tâm điều khiển bên đó nói có một vị Phạm tiên sinh muốn nói chuyện với Phạm lão tiên sinh.'
'Lập tức dẫn đường.' Phạm Nhân Kính nghiến răng nghiến lợi nói.
Phạm Trọng Nam không phải đang ở Pháp sao? Sao đột nhiên lại chạy đến Singapore? Hơn nữa là đến kịp thời như vậy khiến cho kế hoạch mà ông dày công sắp xếp đổ bể hết?
Bước vào buồng lái, ngồi xuống trước bàn điều khiển, Phạm Nhân Kính cầm lấy headphone, 'Thế nào? Công ty kia ở Pháp còn không đủ lấp đầy dạ dày của con sao?'
'Chẳng qua chỉ là món khai vị thôi.' Bên này Phạm Trọng Nam nhướng mày, thì ra ông đã biết hắn tiếp nhận công ty RJ, vậy hắn cũng chẳng cần phải dấu giếm làm gì.
'Dạ dày lớn như vậy, chỉ không biết có thể tiêu hóa nhiều như vậy không?'
'Lập tức cho cô ấy xuống máy bay.' Giờ hắn không có thời gian nói những chuyện nhảm nhí với ông. Thời gian kéo dài càng lâu càng khó xử lý.
'Con cũng biết sợ sao?' Phạm Nhân Kính cười lạnh một tiếng, 'Có muốn biết vừa nãy ta đã nói gì với cô ấy không?'
'Cho cô ấy xuống máy bay.' Phạm Trọng Nam vẫn là câu nói đó, mặc kệ ông ta nói gì với cô ấy, đợi hắn gặp được Đóa Đóa rồi giải thích sau.
Nhưng Phạm Nhân Kính chẳng thèm để ý hắn nghĩ gì, cứ tiếp tục nói, 'Tất cả những chuyện, những người liên quan mà con không muốn người khác biết nhất, bao gồm cả bên Lục La Viên đó, ta đã nói hết với cô ấy rồi. Con cảm thấy trên đời này có cô gái nào sau khi biết con là người như vậy còn muốn ở bên cạnh con không...'
'Chết tiệt!'
Sắc mặt Phạm Trọng Nam lúc này khó coi cực kỳ, hắn ném headphone trên tay xuống, bực dọc bước ra ngoài.