Cua Hoàng đế của Úc nổi tiếng khắp thế giới về trọng lượng đáng kinh ngạc của mình, lúc cô đi mua thức ăn cũng đã từng thấy qua, thông thường một con có trọng lượng từ ba đến bốn kg nhưng con cua khổng lồ trong mâm được bê lên đây có trọng lượng khoảng chừng tám kg, nhìn mà giật cả mình.
'Nha đầu, đây là cua mà sáng nay ngư dân mới vừa bắt được, vốn còn định trưa nay ta và cháu thưởng thức một chút, nào ngờ có người cho ta leo cây nên chỉ đành lưu lại đến bữa tối thưởng thức thôi.' Long lão gia tử cười khà khà nhìn Sở Tư Nhan giới thiệu về món cua xong ra hiệu cho nhân viên phục vụ dùng kìm chuyên dụng cắt con cua ra.'
'Lão gia tử, mấy lời giống nhau không cần lặp đi lặp lại.' Đường Nhĩ Ngôn ở trước mặt Long lão gia tử châm một điếu thuốc, thong thả nói chọc cho Long lão gia tử tức giận đến trợn to mắt, 'Hừ, người cho ta leo cây còn dám ở trước mặt ta nói một cách đường hoàng như vậy chắc chỉ có tên tiểu tử trong mắt không có trưởng bối như cậu thôi. Nếu như không phải ta nể mặt Sở nha đầu nhà ta...'
'Lão gia tử, ông tuổi già hay quên có đúng không? Sở nha đầu nào là của ông, là của tôi.' Đường Nhĩ Ngôn liếc nhìn Long lão gia tử, ông lão này, cũng không khỏi giỏi nhận người quen quá nhỉ? Mới gặp mặt lần thứ hai thôi mà cô gái nhỏ của hắn đã trở thành người của ông rồi, thật là...
Nhìn hai người một già một trẻ lại băt đầu đấu võ mồm, mà lúc này nhân viên phục vụ đã thuần thục bê dĩa cua Hoàng đế đã được cắt gọn gàng chia vào dĩa của ba người, Sở Tư Nhan vội vàng lên tiếng, 'Lão gia tử, ông xem con cua này ngon lành chưa kìa, mau nếm thử xem.'
Đối mặt với nụ cười ngọt ngào của tiểu nha đầu kia, bao nhiêu bất mãn của Long lão gia tử cũng tiêu biến hết, ông liếc nhìn sang Đường Nhĩ Ngôn đang hút thuốc, 'Hôm nay ta không so đo với cậu, Sở nha đầu, nào, ăn thử một chút.'
'Cám ơn lão gia tử.' Sở Tư Nhan cầm chiếc muỗng trước mặt lên, một tay kia len lén duỗi về phía người đàn ông bên cạnh mình, kéo tay áo hắn lắc lắc mấy cái...
Đại thiếu gia, lúc dùng cơm có phải không nên hút thuốc hay không?
Chưa gì đã bắt đầu muốn quản mình rồi sao? Đường Nhĩ Ngôn vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, nụ cười như có như không nhìn cô gái bên cạnh một cách đầy thâm ý.
Ai mà dám quản anh chứ?
Sở Tư Nhan định rụt tay về thì bàn tay to của hắn đã chuẩn xác bắt lấy tay cô không buông, một tay còn lại lấy thuốc dụi đi.
'Khụ khụ...' Một đôi tình nhân ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình, có phải là muốn kích thích lão già cô độc là mình không đây? Long lão gia tử ho khan mấy tiếng, 'Hai người muốn âu yếm thì về nhà mà âu yếm. Nha đầu, mau ăn cua đi, để lạnh mất ngon.'
Sở Tư Nhan có chút thẹn thùng, dùng sức rụt tay về, cũng may lần này Đường Nhĩ Ngôn không cố ý làm khó cô.
Trên bàn ăn, Long lão gia tử và Đường Nhĩ Ngôn nói không nhiều lắm, ngược lại Sở Tư Nhan lại trò chuyện hết sức vui vẻ.
Bữa cơm tối trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, ăn xong Sở Tư Nhan pha cho Long lão gia tử một ấm trà, ngồi nói chuyện với ông thêm một lúc nữa hai người mới cáo từ rời đi. Khi hai người rời khỏi du thuyền của Long lão gia tử thì cũng đã hơn chín giờ tối.
Trên đường về, Sở Tư Nhan bởi vì chơi cả một ngày nên mệt mỏi tựa vào ngực Đường Nhĩ Ngôn ngủ mất.
'Đến rồi, còn chưa chịu tỉnh sao?' Lúc xe dừng lại ở trước thang máy chuyên dụng, Đường Nhĩ Ngôn véo nhẹ đôi má hồng nhuận của cô gái gọi cô tỉnh lại, đáng tiếc là Sở Tư Nhan lúc này đã mệt đến mở mắt ra không nổi, theo bản năng đẩy bàn tay đang làm càn trên mặt mình ra, ậm ừ một tiếng “buồn ngủ” rồi lại tiếp tục úp mặt vào ngực người đàn ông ngủ tiếp.
Đường Nhĩ Ngôn thoáng chau mày nhưng cuối cùng không cố đánh thức nữa, mở cửa xe bước xuống sau đó ôm cô bế lên, vào thang máy, Sở Tư Nhan mơ mơ hồ hồ hé mắt ra, trong miệng lầm bầm gì đó chỉ có điều âm thanh quá nhỏ, hắn căn bản là không nghe được mà đôi tay mềm mại của cô bắt đầu không an phận ở trước ngực hắn cọ tới cọ lui.
'Muốn ngủ thì cứ ngủ, không được nói chuyện, không được sờ bậy.' Đường Nhĩ Ngôn thấp giọng quở trách, cũng may là trong thang máy chỉ có hai người họ bằng không để người khác nhìn thấy đường đường một người đàn ông lại giống như đang chăm một đứa con gãi, ẵm một cô gái ngủ mê mệt vào thang máy thế kia chắc chắn sẽ cười đến rụng răng.
Sở Tư Nhan nửa đêm là vì khát mà tỉnh, cô mở mắt, cẩn thận dịch cánh tay rắn chắc đang vòng qua eo mình kia rồi ngồi lên, bỗng nghe người đàn ông tưởng đang ngủ rất say kia cất giọng khàn khàn hỏi, 'Làm gì vậy?'
Cô ở trong lòng hắn trở người lại, 'Xin lỗi, làm anh tỉnh giấc sao?'
'Không có chuyện gì thì tiếp tục ngủ đi.' Đường Nhĩ Ngôn vẫn nhắm nghiền mắt, ngày thường cô luôn ngủ rất tốt, gần như chưa từng có chuyện nửa đêm thức giấc như tối nay.
'Em khát nước.' Đánh thức hắn cũng không phải cô muốn.
'Nhiều chuyện quá.' Hắn càu nhàu một câu rồi thả tay ra khỏi người cô, lật người ngồi dậy bước xuống giường.
'Nhĩ Ngôn...' Sở Tư Nhan vội gọi hắn lại, tưởng rằng hắn bởi vì bị cô đánh thức mà tức giận.
Nhưng hắn lại không nói một lời bước ra ngoài.
Sở Tư Nhan nhìn theo bóng lưng người đàn ông, lúc này làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện uống nước nữa mà thay vào đó là một chút lo lắng và bất an.
Vén chiếc chăn mỏng trên người, hấp tấp bước xuống giường định đuổi theo thì đã thấy hắn quay trở lại, trên tay có thêm một ly nước. Hắn cũng khát nước sao?
'Mau uống đi rồi ngủ tiếp.' Đường Nhĩ Ngôn đi đến bên giường, đưa ly nước trên tay đến trước mặt cô, một tay kia vỗ nhẹ đỉnh đầu cô.
Hắn cố tình đi ra ngoài rót nước cho cô sao? Sở Tư Nhan bị suy nghĩ này làm cho ngây ngẩn cả người, thật lâu vẫn không nhớ đưa tay đón lấy ly nước. Cô quả thực bị dọa đến.
Cô với Đường Nhĩ Ngôn ở bên nhau lâu như vậy rồi, trong cuộc sống trên cơ bản những chuyện vặt này đều là do cô làm, hắn đã quen với việc chuyện gì cũng có người chiếu cố, phục vụ mà cô thì đã quen làm những chuyện vụn vặt ấy rồi.
Không ngờ hôm nay mọi chuyện đảo lộn hết cả, không ngờ hắn lại chịu vì cô làm những chuyện này, cô thật sự thấy không quen, thậm chí có chút phản ứng không kịp.
'Không phải đang khát nước sao?' Đôi mày rậm của Đường Nhĩ Ngôn thoáng chau lại, không biết cô gái trước mặt hắn đây rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà xuất thần đến vậy.
'Cám ơn.' Rốt cuộc Sở Tư Nhan cũng hoàn hồn lại, đưa tay đón lấy ly nước từ tay hắn nhưng không lập tức uống ngay mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn gương mặt tuấn dật dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, vành mắt chợt nóng lên.
Đến Brisbane chỉ mới có hai ngày ngắm ngủi nhưng người đàn ông trước mặt cô đây đã hoàn toàn không giống với hắn trước kia, hắn nói không có người nào là không thích cô, hắn nói hắn đợi cô theo đuổi hắn, hắn bắt đầu học chăm sóc cô...
Nửa đêm thức dậy rót cho một người khác đối với bất kỳ ai mà nói, thực ra là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, căn bản là không cần nhắc đến nhưng chuyện này đối với cô mà nói, ý nghĩa thật không tầm thường chút nào.
Hắn nguyện ý chăm sóc cô, chứng minh hắn để tâm cô, hoặc có lẽ là thích cô, điều này đã không cần hắn chính miệng thuyết mnh nữa rồi.
'Nhìn anh như vậy làm gì?' Đường Nhĩ Ngôn khom người xuống hai tay chống lên mép giường nhìn cô gái đang ngây ngẩn ngồi trên giường nhìn mình nhìn đến xuất thần kia.
Sở Tư Nhan mỉm cười, 'Nhìn anh đẹp trai.'
'Anh cũng cảm thấy như vậy.'
'Tự kỷ quá đi.'
'Còn không mau uống nước, anh sẽ cho rằng em muốn uống thứ khác.' Hắn dán sát người cô hơn một chút, ánh mắt như đuốc nhìn cô đầy thâm ý.
Mặt cô đỏ ửng, nâng ly nước lên bắt đầu uống nhưng ánh mắt lại không nỡ rời khỏi gương mặt của người đàn ông nửa giây.
Nước ấm ấm làm trơn nhuận cổ họng khô rang của cô, ấm áp cả cõi lòng...
Uống xong nước, hai người nằm xuống giường trở lại nhưng hắn đã không còn buồn ngủ nữa, trực tiếp động thủ động cước với cô.
'Nhĩ Ngôn...' Cô ở dưới thân hắn thở dốc, đưa tay chống lên ngực muốn ngăn lại một đợt tiến công mới của người đàn ông.
Hắn không lại động mà lẳng lặng nhìn cô.
'Em...em không biết phải làm sao theo đuổi được anh. Nếu như...nếu như em không theo kịp bước chân anh, anh phải đợi em, được không?'
Dưới ánh đèn mờ mờ, đôi mắt cô vẫn trong trẻo như nước nhưng giọng nói mang theo một chút bối rối và lo âu.
Tuy rằng cô ở trước mặt hắn dõng dạc tuyên bố cho dù có khó khăn đến mấy cũng sẽ theo đuổi hắn bằng được mới thôi nhưng đối với cô mà nói, chuyện này cũng khá là mờ mịt.
'Cô gái ngốc...' Hắn mỉm cười kéo tay cô ra, cúi xuống chặn lấy môi cô, không cho nói thêm một chữ vô bổ nào nữa.