Mà tất cả những chuyện này vốn là sẽ không xảy ra!
Chỉ bởi vì đứa con gái không biết điều này của ông gây ra chuyện lớn như vậy.
Bảo ông làm sao không giận, không tức, không hận cho được?
Trong căn phòng khách rộng lớn, bốn bà vợ của Giang Hán Sinh từ bà cả đến bà tư đều theo thứ tự lớn nhỏ xếp hàng đứng đó, ngoại trừ Trình Truyền Phương những người còn lại đều than ngắn thở dài tỏ vẻ tiếc nuối, có người thì ngoài mặt lộ vẻ đau lòng thương cảm nhưng vừa quay đầu thì lại cùng con gái của mình trao đổi ánh mắt cười cợt đầy thâm ý, có người thì ngay cả giả vờ cũng không buồn làm, cứ đứng như vậy vờ như không thấy, không nghe, hoàn toàn một vẻ không liên can đến mình.
Giang Tâm Đóa gây ra chuyện lớn như vậy, người vui vẻ nhất đương nhiên là họ rồi. Chỉ là họ không hề nghĩ tới, nếu như cuộc hôn nhân này thực sự hỏng bét, vậy thì những ngày ăn sung mặc sướng, thảnh thơi hưởng thụ của họ cũng theo đó mà kết thúc!
'Đóa Đóa ơi là Đóa Đóa, con thực sự là sai quá mức rồi. Chọn đâu không chọn lại đi chọn con trai của một người quản gia làm gì chứ. Mất mặt nhà họ Giang cũng đành đi, còn để cho đường đường Phạm Trọng Nam Phạm đại thiếu gia cũng mất mặt cùng với cô. Thật không biết giờ anh ta đang suy nghĩ gì nữa.'
Câu nói hư tình giả ý của bà hai chợt vang lên phá vỡ không khí im lặng trong lòng, thực ra trong lòng bà đã vui như mở cờ trong bụng rồi.
Mà cô con gái đứng bên cạnh bà, dưới sự ngấm ngầm ra hiệu của mẹ mình, nhẹ nhàng tiến đến gần Giang Hán Sinh, vẻ mặt buồn bã giả vờ khuyên can, 'Ba, không cầ phải tức giận như vậy làm gì. Phải chú ý sức khỏe.'
'Phải đó, ba, nhà họ Giang cũng không phải chỉ có mỗi Giang Tâm Đóa một đứa con gái, nếu như là con, tuyệt đối sẽ không để ba phải phiền lòng chứ đừng nói gì đến chuyện gây ra loại chuyện xấu này. Hay là, chúng ta thử đi tìm Phạm Trọng Nam xem, thuyết phục anh ta đổi một cô dâu khác đi. Con đảm bảo, con gái nhà họ Giang ai cũng tốt hơn cô ta cả.' Con gái của bà ba cũng không chịu thua chị kém em.
Ngược lại với họ, hai mẹ con bà cả chỉ lạnh lùng đứng một bên quan sát chứ không xen vào một câu.
'Ta thật sự hận sao lại sinh ra đứa con mất nết như con chứ!' Giang Hán Sinh tức đến nỗi nhấc chân định đá vào người Giang Tâm Đóa. Thấy vậy Trình Truyền Phương nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh vội vàng tiến đến ngăn chồng mình lại, 'Hán Sinh, đừng như vậy mà.'
Bà thật sự sợ một cước này của Giang Hán Sinh nếu đá vào người con gái mình, nói không chừng mạng của con bé cũng không còn.
Bị ngăn lại, Giang Hán Sinh trút cơn giận vào người Trình Truyền Phương, 'Bà còn dám xin cho nó sao? Bà xem, con gái của bà sắp kết hôn với người ta mà còn không biết giữ phụ đạo, truyền ra ngoài có biết sẽ làm trò cười cho bao nhiêu người không hả?'
'Ba, ba đừng đánh mẹ! Giữa con với anh Nhất Minh không hề xảy ra chuyện gì cả. Con có thể thề.' Giang Tâm Đóa nhìn thấy người mẹ trước giờ yếu đuối giờ sắp phải chịu tai ương chỉ bởi vì cô thì gắng gượng đứng dậy xông về phía mẹ, kéo bà ra sau lưng mình.
'Con...con còn dám hùng dũng nói như vậy sao?' Giang Hán Sinh tức đến toàn thân phát run, thấy vậy bà ba và con gái vội tiến lên dìu ông ngồi xuống sofa.
'Tôi nói này Truyền Phương, bà dạy con thế nào vậy? Thật không dễ dàng gì mới với được một mối hời như vậy, vậy mà chẳng những không biết quý trọng lại còn làm ra những chuyện khiến cả nhà mất hết mặt mũi như vậy. Sau này nhà họ Giang chúng ta làm sao dám nhìn người đây?' Bà ba hiếm khi gặp được cơ hội tốt như vậy, lập tức không tiếc lời chỉ trích Trình Truyền Phương.
'Vừa nãy Tâm Đóa nó còn dám không ngượng mồm nói mình với Ngụy Nhất Minh không có gì xảy ra, vậy những bức ảnh kia từ đâu mà có chứ?'
'Đúng đó. Thề thốt thì có ích lợi gì chứ? Hừ, con gái sắp kết hôn rồi mà vẫn còn không biết liêm sỉ dây dưa không rõ ràng với người đàn ông khác, người khác biết còn cho rằng tất cả con gái nhà họ Giang chúng ta đều thích quan hệ nam nữ lăng nhăng thì chết!'
'Nói đủ chưa vậy?' Giang Hán Sinh trừng mắt quát to một câu về phía đám phụ nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
Nghe câu rống giận của ông, ai nấy lập tức im bặt.
'Con với tên họ Ngụy kia thực sự không xảy ra chuyện gì sao?' Giang Hán Sinh nhìn đăm đắm gương mặt sưng đỏ của con gái, muốn từ đó nhìn ra xem liệu có phải cô đang nói dối hay không. Tuy rằng gần đây ông đầu tư thất bại nhưng dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác ít nhiều gì ông cũng có mấy phần.
Vẻ mặt đường hoàng không chút chột dạ của Giang Tâm Đóa khiến cơn giận trong lòng Giang Hán Sinh giảm đi không ít bởi vì nếu như lời con gái ông nói là thật vậy cuộc hôn nhân này xem ra vẫn còn có cơ hội vãn hồi.
Ông cũng không phải là người chưa từng trải, bức ảnh trên tạp chí tuy rằng thoạt nhìn rất ái muội nhưng trên người hai người quần áo vẫn còn nguyên, hơn nữa đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ say vậy, là một người đàn ông, ông biết đây bộ dạng này căn bản là không giống như mới vừa làm xong chuyện đó.
Hơn nữa với kỹ thuật hiện đại như bây giờ, bức ảnh rất có thể là do người cố ý ghép thành, mục đích có thể là vì thu hút sự quan tâm của đại chúng hoặc vì muốn làm nhà họ Giang của ông mất mặt.
Chỉ là... nếu đã ra tay ác liệt như vậy, người đó với ông phải có mối cừu hận sâu sắc đến đâu chứ? Dạo trước đây công ty của ông phát sinh nguy cơ, đám bạn bè ngày thường xưng huynh gọi đệ lại không có một ai chịu đưa tay giúp đỡ, hơn nữa nếu tránh được thì tránh còn kịp, chẳng lẽ thấy ông hiện giờ có thể trở mình, oai phong quay lại thương trường thì nhìn không thuận mắt? Mượn tin xấu của con gái ông để gây hiểu lầm để Phạm Trọng Nam rút lại nguồn vốn đầu tư?
Trong đầu Giang Hán Sinh chạy qua một lượt tất cả những khả năng nhưng lại không thể nghĩ ra ai thù ghét ông đến độ phải dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để hãm hại mình.
Nhưng con gái ông nói hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, vậy tức là người kia không phải thực sự muốn làm hại con bé, mà nếu thế thì, làm vậy có ý nghĩa gì?
'Không có.' Giang Tâm Đóa gật đầu một cách cực kỳ chắc chắn.
Được, nếu như đã không có gì, vậy giờ chúng ta đến bệnh viện.' Giang Hán Sinh nói rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo tay Giang Tâm Đóa đi về phía cửa.
'Ba, đến bệnh viện làm gì chứ?' Giang Tâm Đóa loạng choạng bước theo chân cha mình, run giọng hỏi.
'Không phải con nói không hề xảy ra chuyện gì với Ngụy Nhất Minh sao? Vậy thì đến bệnh viện chứng thực.' Giang Hán Sinh nói một cách đương nhiên.
Hiện giờ đi may ra vẫn còn kịp! Ông nhất định phải chứng minh với Phạm Trọng Nam sự trong sạch của con gái mình.
'Chứng thực cái gì?' Giang Tâm Đóa ngơ ngẩn hỏi lại.
'Chứng thực con vẫn còn trong trắng.' Giang Hán Sinh lần này nói thật thẳng thừng.
'Con không cần!' Giang Tâm Đóa vội rũ tay cha mình ra.
Cô đã nói không có tức là không có. Cô không có làm gì sai, cô không có gì phải chột dạ, vì sao còn phải đi chứng thực chuyện đó chứ? Trinh tiết của cô là của cô, ngay cả cha cô cũng không có quyền can thiệp.