Luân Đôn, nước Anh, trong phòng của một khách sạn nào đó.
Tạ Lệ Á run rẩy ngồi nép người vào một góc sofa, lặng lẽ chờ đợi vận mệnh mờ mịt của mình.
Từ năm đó, sau khi xảy ra chuyện trong rừng cây bà đã thề sẽ không đạp chân đến vùng đất Luân Đôn này một bước, thật không ngờ, đến cuối cùng bà vẫn bị người khác đến một thị trấn nhỏ nằm ở miền Nam nước Pháp bắt được, cưỡng ép lên máy bay quay trở lại đây.
Bà chỉ không hiểu, rõ ràng đứa con gái Giang Tịnh Văn của mình rõ ràng đã nói sẽ đến Mỹ tiếp tục việc học tại sao lại chọc đến nhà họ Phạm nữa? Lần này, chắc là bà không có cách nào giúp được con mình nữa rồi, ngay cả số phận bà bị định đoạt ra sao bà còn chưa biết nữa là.
Ngồi ở đó đợi không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng cửa phòng cũng bị mở ra. Tạ Lệ Á ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ mặt người tiến vào, bà vội đứng dậy, trong mắt không che dấu hết hoảng loạn.
'Phạm tiên sinh, Đóa Đóa...' Tạ Lệ Á lên tiếng, giọng run rẩy.
Phạm Trọng Nam trên mặt không có chút biểu tình nào còn Giang Tâm Đóa thì chỉ gật nhẹ đầu với bà một cái, 'Ngồi xuống rồi nói đi.'
Nhưng thấy hai vợ chồng họ Phạm đã ngồi xuống rồi, Tạ Lệ Á vẫn có chút câu thúc đứng đó, 'Hai người tìm tôi đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?'
'Tôi đã từng nói, chỉ cần các người không chọc đến tôi, tôi cũng sẽ mặc kệ các người nhưng con gái của bà dường như không có cùng nhận thức như vậy.' Phạm Trọng Nam đi thẳng vào vấn đề.
'Tịnh Văn nó đã làm gì?' Vừa nghe Phạm Trọng Nam xác thực con gái mình đã gây ra họa, gương mặt Tạ Lệ Á trong thoáng chốc tái nhợt.
'Cô ta và các đặc vụ của cục điều tra câu kết với nhau bắt cóc người nhà họ Phạm chúng tôi. Bà nói thử xem, chuyện này có nghiêm trọng hay không?' Phạm Trọng Nam lơ đễnh nói.
Hắn cho rằng sau khi phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh lại dung mạo cho Giang Tịnh Văn lần nữa, cô ta đã học khôn ra, không dám có bất kỳ hành động lỗ mãng nào nữa, thật không ngờ cô ta bản lĩnh không nhỏ, ở nước Mỹ câu kết với giáo sư Ken, sau đó cùng ông trở lại Luân Đôn, chắc là muốn tìm cơ hội trả thù, kết quả lại bởi vì chuyện Chân Chân và Tống Cẩn Hành sắp kết hôn bị người của cục điều tra liên bang phát hiện và theo dõi.
Vốn ban đầu hắn chẳng qua chỉ muốn biết người nào đã tiết lộ thân thế của Chân Chân cho Ken biết mà thôi, thật không ngờ sau khi điều tra xong, kết quả lại chỉ ra là Giang Tịnh Văn.
Hôm đó nếu như không phải cô ta lợi dụng Ken lừa Chân Chân ra ngoài, người của cục điều tra cho dù có tài giỏi hơn nữa cũng không thể bắt Chân Chân để uy hiếp Tống Cẩn Hành.
Nhưng từ hôm đó Giang Tịnh Văn cũng đồng thời mất tích, hắn truy tra thật lâu vẫn không điều tra ra tin tức của cô ta.
'Sao lại có thể như thế chứ? Tịnh Văn nó làm sao làm được?' Tạ Lệ Á hoàn toàn không thể tin vào sự thực mà mình vừa được nghe.
'Con gái bà có liên lạc với bà không?' Phạm Trọng Nam căn bản là không có thời gian lo chuyện bà ta có tin hay không, hiện giờ hắn chỉ muốn bắt Giang Tịnh Văn mà thôi.
'Không có. Đã hơn hai tháng rồi nó không có gọi điện thoại cho tôi.' Tạ Lệ Á trả lời theo sự thực.
'Trước khi tôi tìm ra cô ta, bà tốt nhất là lưu lại chỗ này.' Phạm Trọng Nam cũng không muốn nói nhiều với bà ta, đứng lên nắm lấy tay Giang Tâm Đóa, 'Chúng ta đi thôi.'
'Đóa Đóa, các người làm vậy là muốn giam lỏng tôi sao?' Tạ Lệ Á lo lắng hỏi.
'Sau khi chúng tôi tìm được Giang Tịnh Văn rồi, tự nhiên sẽ để bà rời đi. Người ở chỗ này cũng sẽ không làm khó bà.' Giang Tâm Đóa nhìn người phụ nữ rõ ràng đã,ất đi sự quang vinh của một quý phụ phu nhân trước đây, nhàn nhạt nói rồi hai người nắm tay nhau rời khỏi phòng.
'Anh nói xem liệu Giang Tịnh Văn có bị những người kia...' Trong thang máy, Giang Tâm Đóa nhìn gương mặt tuấn dật của chồng, hỏi bằng giọng không mấy chắc chắn.
Trước khi hai vợ chồng đến khách sạn này cũng đã nhận được tin tức về Tống Cẩn Hành từ bên kia truyền đến rằng Chân Chân đã được cứu ra một cách an toàn nhưng người của cục điều tra liên bang vẫn chưa tìm được Giang Tịnh Văn.
'Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.' Lần này hắn nhất định phải tìm cho bằng được cô gái kia, nhất định phải chắc chắn cô gái kia sau này sẽ không còn dám gây nên sóng gió gì nữa.'
***
Căn biệt thự kiến trúc như một tòa thành được làm hoàn toàn bằng đá nham thách là sản nghiệp tư nhân của Vân Phi Dương, nó được xây dựng ở giữa một khu rừng rậm không biết tên nằm đâu đó ở Bắc Mỹ, cực kỳ ẩn mật khiến người ta khó mà phát hiện.
Hơn hai tháng qua hai người đều sống trong căn biệt thự này, mỗi ngày Phạm Tuyết Chân cùng hắn ăn cơm, tắm rửa, nghỉ ngơi, lúc rảnh rỗi sẽ trò chuyện, đương nhiên còn có...ừm, vận động trên giường.
Nhưng nhiều nhất lại chính là hắn đích thân dạy cô cầm súng, ném lựu đạn, bắn súng cối, gỡ mìn, thậm chí còn dạy sử dụng cả những thứ vũ khí mạnh hơn, tiên tiến hơn, có sức sát thương mạnh hơn. Ngay cả súng cao xạ, hỏa tiễn cũng được dạy. Nơi mảnh nham thạch trong khu rừng sau căn biệt thự chính là vì những lần thử nghiệm của họ mà bị tàn phá nặng nề! Phạm Tuyết Chân nghĩ, nếu như cô trở về nói cho Giang Tâm Đóa và mọi người biết chuyện này, tin rằng không ai dám tin một cô gái yếu ớt tưởng chừng gió thổi cũng bay như cô hôm nay lại có thể sử dụng những thứ vũ khí lợi hại kia một cách thành thạo như vậy.
Mà những thứ đó, đều là do hắn đích thân thiết kế ra.
Hai người vẫn luôn ở trong căn biệt thự ẩn mật giữa núi sâu rừng thẳm đó bởi vì trên tay Cẩn Hành có một số thiết kế vũ khí mới.
Lúc ban đầu vốn dự tính là sau khi hôn lễ của hắn và Chân Chân hoàn tất rồi mới bắt tay vào nghiên cứu những vũ khí kia nhưng bởi vì hôn lễ bị tạm dừng không kỳ hạn, hắn lại đang ở nước Mỹ, lại còn là mục tiêu truy bắt toàn cầu của cục điều tra.
Dù sao cũng phải trốn, không bằng thuận tiện tranh thủ thời gian xử lý xong những thiết kế kia, nếu xong việc, hắn có một khoảng thời gian trống rất dài dành để bầu bạn với cô.
Từ rất lâu rồi, Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương đã bị liệt vào danh sách đen của phía cảnh sát, dù là đi đâu làm gì cũng bị hạn chế rất nhiều, nhất là chuyện thiết kế vũ khí này, nếu như dám làm công khai, hắn chắc chắn sẽ bị cục điều tra, nhà trắng hay lầu năm góc gì đó mời lên “uống cà phê” ngay lập tức.
Cho nên, mỗi lần hắn muốn nghiên cứu, thiết kế những thứ càng tinh xảo, bí mật thì luôn tìm một nơi ẩn mật ẩn thân suốt mấy tháng liền, cho đến khi nào ý tưởng trong đầu hình thành hoàn chỉnh hắn mới tiếp tục “xuất quan', tiếp tục sống những ngày tháng “bị giám sát“.
Ừm, người đàn ông của cô thật sự là một người đàn ông nguy hiểm nhưng mà, ở bên cạnh hắn, cô rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
Sau khi Vân Phi Dương đưa họ đến căn biệt thự này thì hơn hai tháng qua anh ta chưa xuất hiện thêm một lần nào nữa nhưng cứ mỗi mười ngày lại có người chuyên môn đưa thức ăn và các vật phẩm cần thiết khác đến cho họ mà cô, sẽ giống như một cô vợ nhỏ thực thụ, xuống bếp chuẩn bị bữa ăn cho hai người, thu dọn phòng ốc, bận bịu mà vui vẻ vô cùng.
Một buổi tối nọ, Phạm Tuyết Chân ở trên chiếc giường lớn lăn qua lộn lại mấy vòng giấc ngủ vẫn chưa tới, cuối cùng cô rón rén xuống giường, ngay cả dép lê cũng không kịp mang, bước những bước tung tăng như chim sẻ vào lối đi ngầm, con đường liên thông từ phòng ngủ đến căn phòng nằm dưới tầng ngầm.
Trong căn phòng ngầm, Tống Cẩn Hành đang chăm chú nhìn lên màn hình máy tính, trên sóng mũi cao thẳng là một chiếc kính gọng đen, mái tóc đen dày hơi rối, hình tượng không thô kệch, lãnh khốc như thường ngày, lúc này hắn giống như một kỹ sư hoặc kỹ thuật viên của Nasa đang nghiêm túc làm việc vậy.
Trong không gian yên tĩnh vắng lặng thế này tiếng gõ bàn phím vang lên nghe rõ mồn một, tốc độ gõ chữ nhanh kinh người kia như đang ngấm ngầm tố cáo sự bận rộn và một chút nóng lòng của chủ nhân của nó.
Phạm Tuyết Chân nín thở đứng ở cửa len lén nhìn hắn, không dám quấy nhiễu người đàn ông đang chuyên tâm làm việc bên trong nhưng...