Hạ tuần tháng ba, Sidney, thành phố ở phía nam bán cầu đã bắt đầu vào mùa thu, lúc mới tan học thời tiết rõ ràng còn đang rất tốt, không ngờ là chỉ chưa tới nửa tiếng, trời đã bắt đầu tối lại sau đó bắt đầu lất phất mưa.
Sở Tư Nhan không mang theo dù nhưng mưa cũng không phải rất lớn cho nên cô quyết định cứ dầm mưa đứng trước cổng trường.
Cô đang đứng đây đợi Đường Nhĩ Ngôn.
Bởi vì hắn đã thất hẹn.
Hắn nói sẽ đến đón cô tan học nhưng lúc cô lòng đầy chờ mong bước ra khỏi cổng trường thì lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Uyển chuyển cự tuyệt ý tốt muốn cùng cô đợi người của Hứa Thiên Vũ, một mình Sở Tư Nhan đứng ở cổng trường người đến người đi không ngớt kia đợi hắn.
Cô nghĩ, có lẽ Đường Nhĩ Ngôn đột xuất có chuyện nên không đến kịp, cô có thể đợi hắn.
Cô chỉ không ngờ là trời sẽ mưa mà thôi. Nhưng không sao cả, chỉ là một cơn mưa nhỏ mà thôi, chờ hắn thêm một lát nữa.
Sở Tư Nhan không ngờ “một lát nữa” này chính là một giờ đồng hồ.
Khi chiếc xe thể thao Jaguar XK sang trọng dừng lại bên cạnh cô, cả người Sở Tư Nhan đã ướt sũng.
Cửa xe hạ xuống, là Đường Nhĩ Ngôn!
Hắn gỡ kính râm xuống, sắc mặt âm trầm nhìn cô gái nhỏ toàn thân đã ướt sũng trước mặt, 'Lên xe.'
Tuy rằng rất giận nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt ném lại hai chữ.
'Dạ.' Cô vừa nói vừa đưa tay lau bớt nước mưa trên mặt.
Vừa mới ngồi vào xe, một chiếc khăn tay trắng tinh đã rơi trên đầu cô...
'Sao không nghe điện thoại?' Giọng của hắn, vẫn trầm thấp nhưng đã có một tia tức giận không hề dấu diếm.
Sở Tư Nhan kéo chiếc khăn tay đang phủ trên mặt mình xuống, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn một cách vô tội, 'Sáng nay quên mang theo.'
OK, hắn thừa nhận, sáng nay là hắn khiến cô suýt nữa thì đi học trễ. Đường Nhĩ Ngôn gật đầu, không tiếp tục truy vấn chuyện này, nhưng mà...
'Dầm mưa vui lắm sao?' Lần này, sự tức giận trong giọng nói của người đàn ông đậm đặc thêm một phần.
Cô có biết hay không, quần áo bị mưa làm ướt sũng kia dán sát vào người khiến thân thể cô gần như bị bại lộ ra ngoài?
Cô gái nhỏ lần nữa lắc đầu một cách vô tội, 'Em chỉ đợi anh thôi mà.'
'Không biết tìm chỗ nào để trú mưa rồi đợi hay sao?'
'Em sợ, anh không tìm được em.'
Dù có giận hơn nữa, nghe câu nói này cơn giận cũng lập tức xẹp xuống, hắn đăm đắm nhìn cô gái ngốc nghếch bên cạnh mình, đôi mắt trong trẻo như một dòng suối đó chừng như có một dòng nước đang chảy ra.
Trái tim của hắn, chừng như bị một thứ gì đó rất kỳ diệu chạm đến, chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua thôi nên hắn nhất thời không nắm bắt được nó là gì.
Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, những lúc đêm khuya vắng lặng, ngồi mình trong đêm Đường Nhĩ Ngôn thường nhớ tới cảnh tượng hôm nay, lúc cô nói câu nói này với hắn, mỗi lần như vậy, trái tim hắn đều quặn đau từng cơn.
Hắn thế nào cũng không ngờ được, có một ngày hắn thực sự không tìm thấy cô...
***
Buổi chiều hôm đó, trong khi Sở Tư Nhan dầm mưa đợi Đường Nhĩ Ngôn thì trong phòng hội nghị nằm trong một khách sạn sang trọng bậc nhất thuộc chuỗi khách sạn nằm dưới danh nghĩa của tập đoàn Đường thị, một hồi cuồng phong bạo vũ đang chuẩn bị quét tới.
Một nhóm quản lý cấp cao anh nhìn tôi tôi nhìn anh, rồi lại len lén nhìn về phía người phụ trách nghiệp vụ của tập đoàn Hoằng Đạt đến đây để ký kết hợp đồng Chu Gia Nghi Chu tiểu thư đang nổi giận đùng đùng ném thẳng hợp đồng trên tay xuống trước mặt trợ lý đặc biệt Cố Minh của tập đoàn Đường thị.
Tập đoàn Hoằng Đạt muốn gia nhập vào ngành kinh doanh khách sạn đã lâu rồi, năm tháng trước, kế hoạch khai thác khách sạn nghỉ dưỡng mà Đường thị và Tô thị cùng nhau hợp tác có phản ứng đáng khích lệ vô cùng, sau khi nghe tin Đường thị còn muốn xây dựng thêm một khách sạn nghỉ dưỡng cấp sáu sao ở vùng biển vàng phía Đông nước Úc thì vội tìm cách chiếm trước hai mảnh đất mà Đường thị đã để ý trước đó.
Đường Nhĩ Ngôn sau khi biết được hai mảnh đất kia đã bị Hoằng Đạt đoạt mất không ngờ lại không hề tức giận, chỉ đốt một điếu thuốc rít sâu một hơi, nhàn nhạt nói, 'Không khỏi vui mừng quá sớm rồi!'
Chuyện Hoằng Đạt muốn dùng hai mảnh đất này để ép hắn hợp tác quả thực khó mà khiến người ta thoải mái được. Đương nhiên, sự không thoải mái của hắn cũng không hoàn toàn biểu lộ ra ngoài, cuối cùng lại thực sự cùng vị Chu Gia Nghi Chu tiểu thư kia gặp mặt mấy lần họp bàn về chuyện hợp tác, còn đích thân đến khảo sát thực địa, cuối cùng hai bên cũng đạt thành nhận thức chung, chuẩn bị hôm nay ký kết hợp đồng hợp tác.
Nào có ai ngờ hôm nay Đường Nhĩ Ngôn lại thất hẹn, chỉ phái một trợ lý đặc biệt qua đây, điều này không phải tỏ rõ là không xem trọng Hoằng Đạt hay sao?
Trong đời mình Chu Gia Nghi chưa từng bị người ta xem nhẹ như thế bao giờ, nhất là đối phương lại là Đường Nhĩ Ngôn, cô làm sao có thể không giận được chứ?
'Tổng giám đốc Chu, thực xin lỗi, tổng tài của chúng tôi hôm nay thực sự có chuyện gấp phải xử lý.' Cố Minh cắn răng đứng lên, nhìn vị Chu tiểu thư vẻ mặt đằng đằng sát khí kia nói xin lỗi.
'Xin lỗi? Việc gấp?' Còn có chuyện nào quan trọng hơn chuyện ký hợp đồng chứ? Đây cũng không phải buổi ký kết hợp đồng lâm thời mới quyết định mà là kết quả của những cuộc họp bàn trước đây của hai bên. cười lạnh một tiếng, 'Phái một trợ lý đến đây ký hợp đồng, Đường thị của các người căn bản là không có thành ý hợp tác chút nào. Hoằng Đạt của chúng tôi cũng không phải không hợp tác với các người thì không được. Nói với Đường Nhĩ Ngôn, trong vòng nửa giờ nữa, nếu anh ta không xuất hiện, hợp tác giữa hai bên coi như hủy bỏ.'
Cho dù là một tiếng đồng hồ Đường Nhĩ Ngôn cũng sẽ không đến, Cố Minh thầm nghĩ trong đầu như vậy nhưng trên mặt vẫn tràn đầy thành ý xin lỗi, lui xuống định gọi điện thoại cho boss của mình thì lại bị Chu Gia Nghi chặn lại, muốn hắn gọi điện thoại ngay trước mặt mình.
Vì giữ thể diện cho Chu Gia Nghi, Cố Minh ở trước mặt các vị chủ quản ấn số điện thoại của Đường Nhĩ Ngôn, thật lâu sau mới có người đón nghe...
'Có chuyện gì?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Đường Nhĩ Ngôn.
'Tổng tài, Chu tổng của Hoằng Đạt đang đợi ngài, trong vòng nửa tiếng ngài có thể đến đây kịp không?' Cố Minh lấy hết dũng khí xin chỉ thị của boss. Hắn sớm đã biết chuyện này không dễ dàng chút nào.
'Không rảnh.' Đường Nhĩ Ngôn chỉ ném lại hai chữ rồi ngắt máy.
Cố Minh ngượng ngùng nhìn sắc mặt lúc này đã tái mét của Chu Gia Nghi, lời xin lỗi còn chưa kịp nói thì Chu tiểu thư đã đùng đùng rời đi, sau lưng là nhóm trợ lý cấp cao của mình.
'Cố Minh, học trưởng rốt cuộc có chuyện gì mà quan trọng như vậy chứ?' Thẩm Tích nhìn Cố Minh bằng ánh mắt khó hiểu hỏi.
Hai miếng đất đó có vị trí đẹp nhất để xây khách sạn thế mà học trưởng ngay cả buổi ký kết hợp đồng quan trọng như vậy cũng không đến, không chỉ khiến Hoằng Đạt mất hết mặt mũi, đến lúc hội đồng quản trị hỏi đến cũng khó mà cho họ một câu trả lời thuyết phục bởi vì kế hoạch này sớm đã được hội đồng quản trị thẩm định và thông qua, tiền đầu tư cũng đã sẵn sàng giải ngân, chỉ đợi ký hợp đồng nữa thôi, thật không ngờ Đường Nhĩ Ngôn lại có hành động khác thường như vậy.
Cố Minh nhún vai, thở dài một tiếng, 'Đi đón Sở tiểu thư tan học.'
Cái gì?! Cây bút ký tên trên tay Thẩm Tích “soạt” một tiếng, rơi thẳng xuống đất.