'Đã lâu không gặp, Dương tiểu thư.' Lâm Diệu Văn gật đầu chào sau đó nhìn sang Giang Tâm Đóa nói, 'Giang tiểu thư, tôi muốn nói với cô mấy câu, được không?'
Người ta đã hỏi một cách lịch sự như thế, trực tiếp cự tuyệt dường như không tốt lắm, hơn nữa lại là ở trước mặt trẻ con, Giang Tâm Đóa cất điện thoại vào, 'Ngồi xuống rồi nói đi.'
Lâm Diệu Văn nắm tay bé gái ngồi xuống, cô bé thoạt nhìn có vẻ cả thẹn nhưng vẫn ngoan ngoãn chủ động chào hỏi, 'Chào hai dì.'
'Lâm tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói thẳng. Chúng tôi lát nữa còn có chuyện phải làm' Giang Tâm Đóa dịu giọng nói.
'Tôi biết chắc chắn là Tịnh Nhã không muốn gặp tôi nhưng tôi vẫn muốn được nhìn thấy cô ấy một lần, muốn đích thân nói một câu xin lỗi với cô ấy. Thế nên tôi muốn xin cô nói cho tôi biết địa chỉ của Tịnh Nhã ở bên Úc.' Lâm Diệu Văn không vòng vo mà trực tiếp nói lên lời thỉnh cầu của mình.
'Anh làm như vậy có ý nghĩa gì đâu?' Giang Tâm Đóa thật không ngờ người đàn ông này lại cố chấp muốn biết nơi ở của chị Tịnh Nhã như vậy.
'Đối với cô mà nói có lẽ chuyện này rất ngu ngốc, không có chút ý nghĩa gì nhưng đối với tôi mà nói, nó có ý nghĩa phi phàm.' Giọng Lâm Diệu Văn hơi khàn, 'Tôi có lỗi với cô ấy rất nhiều nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng nói một câu xin lỗi. Cho dù tôi biết hiện giờ cô ấy sống rất tốt nhưng trong lòng tôi vẫn luôn rất bất an. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì tổn thương cô ấy và đứa bé.'
Đứa bé này, không biết là con trai hay con gái nưa? Chắc giờ này cũng không kém đứa con gái này của hắn bao nhiêu đúng không?
Con của cô với hắn thế nhưng hắn chưa từng được gặp nó một lần. Trong lòng Lâm Diệu Văn lúc này phân biệt không rõ là khổ sở hay chua xót nữa.
'Anh cũng đã có con gái của riêng mình rồi, đương nhiên sẽ không giành con với chị ấy rồi.' Dương Dung Dung chen vào một câu.
Giang Tâm Đóa nhìn vẻ u buồn của anh ta một lúc lâu mới chậm rãi nói, 'Chị Tịnh Nhã mấy năm nay sống rất tốt, rất vui vẻ. Trước giờ chị ấy không nhắc tới bất kỳ chuyện gì về anh. Nếu như anh chỉ muốn gặp chị ấy tận mắt, xác định chị ấy sống tốt thì anh có thể đi tìm chị ấy, giờ chị Tịnh Nhã đang ở Melbourne.'
Những gì cô có thể nói cũng chỉ đến thế thôi còn về việc anh ta có thể tìm được người hay không, vậy thì phải xem vận may và ý chí của anh ta thôi.
***
Sân bay quốc tế Heartrow, Luân Đôn
James bắt buộc bản thân tỉnh táo hết mức theo sau chân vị đại boss kính yêu của mình từ lối đi chuyên dụng nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Lúc này đầu óc của hắn thì sắp phát điên còn thân thể thì mệt đến chỉ muốn nằm bò ra! Nhưng boss của hắn thì dường như quyết tâm không muốn cho hắn sống nữa vậy, đây là kết luận mà James rút ra được qua mấy ngày tháp tùng boss đi công tác vừa qua.
Hôm đó đại boss rời Luân Đôn đi tham gia hội nghị về thương nghiệp tài chính kinh tế kéo dài hai ngày xong thì bay thẳng đến Berlin gặp hắn ở đó, sau đó thì hai người lập tức đáp máy bay đi Pháp, trên chuyến bay kéo dài suốt mấy giờ liền đó, boss đã liên tục cùng đầu não của các công ty con mở cuộc họp video xuyên suốt.
Xuống máy bay rồi, ngay cả nghỉ ngơi cũng không cần mà trực tiếp đi đến công ty con tiếp xục bàn bạc, giải quyết những công sự lúc nãy còn dở dang.
Biết đại boss đến Paris, một nhân vật cộm cán của giới tài chính địa phương đích thân gọi điện thoại cho đại boss hẹn ngài ấy cùng ăn tối để bàn về chuyện đầu tư vào Paris. Đây vốn không nằm trong phạm vi làm việc của chuyến đi lần này nhưng ngài ấy lại lập tức nhập lời.
Mấy ngày sau nữa, hành trình của boss ở Paris gần như được xếp kín đến không còn khe hở, tuy rằng không phải người nào đến cũng tiếp nhưng với lịch làm việc như vậy thực sự tốn rất nhiều thời gian và sức lực của hai người, đầu óc chừng như chưa từng được nghỉ ngơi.
'Boss, ngài có muốn về nhà trước để nghỉ ngơi không?' James từ kính chiếu hậu nhìn về phía Phạm Trọng Nam đang ngồi ở băng sau, vẻ mặt mệt mỏi, dè dặt đề nghị.
Có thể hắn không bị cách làm việc của boss làm cho mệt chết nhưng trong lòng không khỏi lo lắng liệu boss có giống như lần trước, đột nhiên ngất xỉu hay không.
Nhớ tới tình cảnh lúc đó hắn còn toát mồ hôi lạnh!
'Không cần đâu, đi công ty.' Phạm Trọng Nam nhắm hờ mắt lại, trực tiếp ra lệnh.
Suốt đoạn đường từ sân bay về công ty, Phạm Trọng Nam nhắm mắt nghỉ ngơi được một giờ sau đó thì xuống xe, dự định tiếp tục lên văn phòng của mình xử lý những công việc tích tụ lại trong mấy ngày không có mặt ở đây.
James cắn răng, lấy hết tinh thần theo sau chân boss mình!
Vừa vào đến văn phòng thì điện thoại nội bộ đã vang lên, là thư ký báo cáo Phạm Hi Nhiên đã đến.
Năm phút sau, trong văn phòng tổng tài.
Phạm Hi Nhiên ngồi trước bàn làm việc nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi một vòng của Phạm Trọng Nam, hốc mắt lõm sâu vào mang theo quầng thâm khiến người ta nhìn mà không khỏi lo âu.
'Frank, anh đã bao lâu không nghỉ ngơi cho đàng hoàng rồi?'
'Không có nghỉ.' Hắn nhanh nhẹn ký tên lên một phần văn kiện, đặt sang một bên rồi tiếp tục lấy một phần văn kiện khác.
'Anh điên rồi sao? Có phải anh không muốn sống nữa hay không?' Cho dù lần trước anh ấy bệnh là giả nhưng cứ tiếp tục lấy mạng ra đùa như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện thật.
'Anh rất khỏe.'
'Đây là anh gạt người hay là an ủi người?'
'Chuyện anh bảo em làm, em đã xử lý xong cả chưa?' Phạm Trọng Nam không buồn để ý đến câu chất vấn của cô, tiếp tục lấy một phần văn kiện nữa lên xem.
Phạm Hi Nhiên nhớm người lên dùng sức giật phần văn kiện trên tay hắn, 'Em nghe James nói anh đã có một thời gian căn bản là chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, hoạt động của công ty đã trở lại bình thường, hơn nữa còn không ngừng tạo ra thành tích, anh không cần phải liều mạng như vậy.'
'Anh làm việc như vậy cũng có gì không tốt đâu? Chuyện chuyển trường, em xử lý thế nào rồi?'
'Xử lý cũng gần xong cả rồi.' Nói đến chuyện này, Phạm Hi Nhiên không khỏi có chút bất đắc dĩ, cô vừa mới đem chuyện học của Bối Bối và Đóa Đóa chuyển về Luân Đôn giờ Frank lại muốn cô chuyển trở lại Melbourne, hơn nữa lần này còn thuận tiện làm thủ tục chuyển luôn Phạm Dật Triển về đó, 'Anh không định đón Đóa Đóa trở lại sao?'
'Cô ấy sẽ không trở về đâu.' Bàn tay đang cầm văn kiện của hắn bóp chặt một cách vô ý thức, nói một cách bất đắc dĩ.
Cảm giác mệt mỏi, kiệt sức khiến hắn chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon nhưng mỗi lần nhắm mắt lại thì lại khôngngủ được, chỉ cần vừa buông công việc xuống là trong đầu lại bắt đầu vang lên những tiếng ong ong không ngừng, tư duy hỗn độn vô cùng mà hắn thì thống hận cảm giác tâm tình của chính mình mình lại không thể khống chế như thế này.
'Anh muốn để hai đứa nhỏ theo chị ấy, vậy còn anh thì sao?' Phạm Hi Nhiên thầm thở dài một tiếng, cô đã không biết nên giúp đỡ đôi vợ chồng trắc trở này thế nào nữa rồi.
'Anh...vẫn luôn sống một mình như vậy, không phải vẫn rất tốt sao?' Hắn tự tạo nghiệt, đương nhiên phải tự gánh chịu.
'Từ lúc nào anh trở nên tiêu cực như vậy rồi?'
'Anh mệt rồi, còn chuyện gì khác không?' Hắn thẳng thừng đuổi người, nhắm mắt lại không muốn nói chuyện nữa, hoặc giả là nói, hắn không muốn tiếp tục nói chuyện về đề tài này nữa.
Anh ta không thể lấy ra dũng khí giống như lần trước chặn chuyến bay để thuyết phục chị ấy một lần nữa sao?
Phạm Hi Nhiên nhìn vẻ mệt mỏi, uể oải của hắn, thật sự muốn lấy thứ gì đó chẻ đầu hắn ra xem bên trong có phải chỉ là đậu hũ không.
Nhưng cô còn chưa kịp có bất kỳ động tác gì, thậm chí còn chưa kịp nói ra mục đích hôm nay mình đến tìm hắn là vì muốn thuyên chuyển công tác với Lạc Tư, để Lạc Tư điều sang công ty mới còn cô thì quay về tập đoàn Phạm thị, nhưng thấy hắn mệt đến như thế, cô thực sự không đành lòng nhìn thấy hắn vì cô mà càng thêm phiền lòng hơn.
'Vậy nghỉ đi, em về trước.'
'Ừ.' Phạm Trọng Nam vẫn nhắm mắt lại, chỉ đáp ngắn gọn một tiếng, ẩn ước nghe được tiếng thở dài rất khẽ của Phạm Hi Nhiên, sau đó là tiếng cửa mở ra rồi đóng sập lại, sau đó căn phòng chìm trong im lặng.
Một lúc sau, hắn chậm rãi mở mắt, mở ngăn kéo ra lấy ra một bao thuốc trước đó đã định ném đi hết, rút ra một điếu châm lên, nhớ đến vẻ nghiêm nghị của cô khi đi lục soát những bao thuốc mà hắn giữ trong thư phòng, không cho hắn hút thuốc đó, hắn đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn nhịn xuống, bóp nát điếu thuốc trong lòng bàn tay, ném nó vào thùng rác.
Đứng dậy, đi đến tủ rượu lấy ra một chai whisky rót cho mình một ly rồi ngửa cổ uống cạn, chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng, làm ấm dạ dày, hơi nóng xông thẳng lên đầu, đột nhiên khiến mắt hắn ươn ướt.
Là vì quá lâu không uống rượu sao? Sao lại cảm thấy chất rượu này cay đến khó chịu thế này? Cay đến nỗi khiến tầm mắt hắn trở nên mơ hồ...