Cố Minh và Thẩm Tích làm việc hiệu suất cực kỳ cao, chiều ngày thứ hai hai người đã làm xong thủ tục đưa cô đến Sidney đồng thời làm xong thủ tục chuyển trường cho cô.
Bước vào căn biệt thự xa hoa của Đường Nhĩ Ngôn tọa lạc trong Mossman – khu dành cho giới nhà giàu, Sở Tư Nhan đứng trong vườn hoa uất kim hương đầy màu sắc ấy thật lâu vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi, mãi cho đến khi Cố Minh bước ra bảo cô vào xem căn phòng của mình cô mới chịu vào nhà.
Căn biệt thự rất lớn, vẫn được trang hoàng theo phong cách tối giản nhưng xa hoa mà Đường Nhĩ Ngôn ưa thích, Sở Tư Nhan không lưu lại ở phòng khách lâu lắm mà nhanh chóng theo chân Cố Minh lên lầu.
Đi vào gian phòng được chuẩn bị sẵn cho mình, cô lập tức bị cảnh tượng trong phòng làm cho choáng váng. Đây là một gian phòng dành riêng cho thiếu nữ, duy mỹ như trong truyện cổ tích, toàn bộ được trang trí bằng màu hồng phấn mà cô yêu thích, vật dụng trong phòng đều cực kỳ tinh xảo và đắt giá, sàn được trải bằng thảm dầy màu trắng thật êm ái, giường lớn có rèm hệt như giường của công chúa. Trên môi Sở Tư Nhan thoáng lộ ra nụ cười vui vẻ mà mấy ngày nay khó có được, sung sướng đảo quanh căn phòng mấy lần, 'Đẹp quá!'
'Sở tiểu thư thích không?' Cố Minh điềm đạm cười, dù sao vẫn còn là một thiếu nữ, thật sự rất dễ thỏa mãn.
'Thích. Đẹp lắm.' Sở Tư Nhan nghĩ, chỉ cần là con gái, chắc chắn ai cũng sẽ thích một gian phòng xinh đẹp như vậy.
Đi đến bên cửa sổ, Sở Tư Nhan nhẹ nhàng kéo bức rèm hoa cũng màu hòng phấn ra, đập vào mắt là cảnh biển cũng đẹp như trong mộng ảo.
'Sau này nơi đây là phòng của Sở tiểu thư, nếu như có nhu cầu gì cô cứ nói với tôi hoặc Thẩm Tích đều được.''Cám ơn anh.' Sở Tư Nhan lần nữa lộ ra nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
'Đây là chuyện tôi phải làm. Đường tiên sinh gần đây tương đối bận, có lẽ không rảnh quay về, căn biệt thự này có người đến dọn dẹp định kỳ. Trường học bên đó tôi cũng đã sắp xếp xong rồi, sẽ có tài xế đưa đón cô đến trường mỗi ngày, không cần lo lắng.'
Nghe Cố Minh nói Đường Nhĩ Ngôn tạm thời không rảnh quay về đây, Sở Tư Nhan chỉ nhẹ gật đầu, cũng không hỏi bao giờ hắn sẽ trở lại.
Sau đó Cố Minh giao lại cho cô chìa khóa của căn biệt thự và một tấm thẻ ngân hàng rồi rời đi.
Sau đó nữa, Đường Nhĩ Ngôn thực sự rất bận như lời Cố Minh đã nói, vẫn chưa từng xuất hiện trong căn biệt thự này. Giống như buổi tối hôm đó, hiệp nghị mà cô và anh ta thỏa thuận chỉ là một giấc mộng mà thôi vậy.
Một mình ở trong căn biệt thự rộng thênh thang này, Sở Tư Nhan chậm rãi học cách thích ứng với cuộc sống ở đây. Nghe nói Đường Nhĩ Ngôn không thích cuộc sống riêng tư của mình bại lộ trước người khác cho nên cả căn biệt thự ngoại trừ người làm công theo giờ đến dọn dẹp vệ sinh theo lịch cố đinh và một tài xế đúng giờ đến đưa đón cô đi học ra thực sự chỉ còn lại một mình cô.
Cũng may Sở Tư Nhan không phải là loại con gái thích những chỗ náo nhiệt cho lắm, ở một mình ngược lại cảm thấy rất thoải mái tự tại, sau khi tan học về ngoại trừ làm bài tập ra thì sẽ xuống bếp nghiên cứu làm thức ăn, cuối tuần thỉnh thoảng đi công viên tập vẽ phong cảnh, ngẫu nhiên đi một chuyến siêu thị mua sắm một số nhu yếu phẩm cần thiết, đương nhiên là quẹt thẻ của Đường Nhĩ Ngôn bởi vì tính đến hiện tại, cô ngay cả nuôi sống chính mình cũng không có khả năng. Chỉ là, ngoại trừ những thứ rất cần thiết ra, trước giờ cô không dám tiêu bậy một đồng.
Ngày tháng cứ vậy bình đạm mà an tĩnh trôi qua, mãi đến hai tháng sau, cũng như mọi ngày tan học về nhà, trên tay là túi xách và một túi đựng thức ăn vừa nãy mới vừa ghé siêu thị mua về.
Mới vừa đóng cửa lại cô đã mẫn cảm nhận ra trong nhà có một luồng khí tức không quá giống mọi ngày, thay xong dép lê bước vào, còn chưa kịp ngước lên nhìn đã nghe được từ phòng khách truyền đến một giọng nam trầm thấp đầy từ tính cực kỳ dễ nghe...
Cô ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này mới nhận ra ở trước cửa sổ sát đất, một người đàn ông cao ngất trong chiếc áo choàng tắm màu đen đang đứng quay lưng về phía cô nói điện thoại, cho dù không nhìn rõ mặt của người đó nhưng căn bản không cần nghĩ cũng biết đối phương là ai.
Nếu như không phải chủ nhân của căn biệt thự này, còn có ai có thể ăn mặc tùy ý như vậy đứng ở phòng khách nói điện thoại chứ?
Đường Nhĩ Ngôn đã về rồi! Có phải anh ta trở về để đòi lại quyền lợi mà mình nên có hay không?
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Sở Tư Nhan, cô nhấc túi đồ ngơ ngác đứng ở đó, trong lòng có chút hoảng hốt, có chút bất an.
Đang nói điện thoại Đường Nhĩ Ngôn đột nhiên quay người lại, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp tràn đầy bất an của cô sau đó Sở Tư Nhan nghe thấy tiếng lạch cạch, túi đồ trượt khỏi tay cô rơi xuống, những quả cherry mọng nước từ trong túi lăn ra, một số ít thậm chí còn lăn đến tận chân hắn...
Đường Nhĩ Ngôn tay cầm điện thoại mắt liếc nhanh xuống những quả cherry dưới chân mình lại hướng lên nhìn về phía cô gái nhỏ đang luống cuống tay chân không biết phải làm sao kia.
Thiếu nữ đang độ tuổi dậy thì, lứa tuổi đẹp nhất của một cô gái, tuy đẹp nhưng vẫn rất non nớt, một đầu tóc dài óng ả được cột lại phía sau, vóc dáng mảnh khảnh gần như được che lấp hoàn toàn dưới lớp quần áo, gần như không nhìn ra bất kỳ đường cong nào cũng hấp dẫn không nổi ánh mắt của đàn ông, chỉ là, sự mờ mịt, hoảng hốt và bất an trong trong đôi mắt to tròn trong suốt đó đã thành công níu giữ ánh mắt hắn.
Cô sợ hắn, chuyện này không cần nghĩ cũng biết! Dù sao bọn họ có thể xem như người xa lạ.
Chỉ là, trong đêm mưa to gió lớn nọ chứng kiến cô dám đem chính mình cùng một người hoàn toàn xa lạ giao dịch, lúc đó thoạt nhìn lá gan không nhỏ, thế nào giờ lại biến thành một con thỏ nhỏ nhát gan thế này?
Khoảng thời gian này hắn bận bịu với công việc là chuyện là chuyện thật nhưng cũng không bận đến nỗi một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có để quay về. Chỉ là hắn muốn xem thử, chỉ có một mình cô sẽ thu xếp cuộc sống thế nào mà thôi.
Nhưng nếu theo những báo cáo của Cố Minh về tình huống của cô mà nói, cô trôi qua cũng khá là thoải mái tự tại.
Vô tình đụng vào ánh mắt thâm thúy của Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan không dám nhìn thẳng, định hướng tầm mắt sang hướng khác nhưng không hiểu sao lại giống như bị ánh mắt kia khóa chặt lại, thế nào cũng không dời đi được mà đôi tay thả hai bên sườn sớm đã thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng.
Mặt đối mặt, mắt nhìn vào mắt thế này là chuyện khiến Sở Tư Nhan cảm thấy không có sức chống đỡ nhất, toàn thân cô đều thấy không được tự tại, hô hấp càng thêm nóng vội bất an, trên trán cũng tươm ra một lớp mồ hôi mỏng...
Chính ngay lúc cô còn chưa biết mình có nên lên tiếng trước hay không thì Đường Nhĩ Ngôn đột nhiên bước đến sofa, ánh mắt vẫn dán trên người cô, một tay hướng về phía cô ngoắc ngoắc.
Hắn đây là gọi cô qua! Sở Tư Nhan biết.
Thế là, nuốt nuốt nước bọt, cô chậm rãi đi về phía hắn, lúc còn cách hắn khoảng ba bước thì dừng lại, không dám tiến gần hơn nữa.
Mà Đường Nhĩ Ngôn thì vẫn còn đang nói điện thoại, nội dung của cuộc nói chuyện cô bởi vì vẫn chưa hết hoảng hốt mà một chữ cũng không nghe lọt tai, chỉ thấy tay hắn lại chỉ về phía mặt bàn.
Sở Tư Nhan nhìn theo hướng tay hắn chỉ mới thấy trên bàn có một gói thuốc và một chiếc bật lửa.
Ý của anh ta là muốn cô giúp anh ta châm thuốc sao? Sở Tư Nhan lập tức hiểu ra bởi vì trước dây cô cũng thường giúp ba mình làm chuyện giống như vậy cho nên cũng không xa lạ, chỉ là, đối tượng phục vụ không giống nhau mà thôi.