'Trước giờ em chưa từng xuất ngoại sao?' Đối với những nơi cô chỉ Phạm Trọng Nam không mấy có hứng thú bởi những nơi này hắn đã đi qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi lần đi đều là vì việc công, thực sự chưa lần nào đi để thưởng thức cảnh đẹp cả, không có thời gian, cũng không có hứng thú. Nhưng xem vẻ thích thú của cô hắn bỗng dưng cũng cảm thấy những nơi này khá thú vị.
'Có đi chứ, nhưng không được chơi...' Luân Đôn, New York, bây giờ là Moscow không phải sao? Nhưng đi Luân Đôn là bởi vì hôn lễ tổ chức ở đó, sau khi kết hôn bởi vì hắn bận rộn nên bỏ cô lại một mình trong căn nhà rộng thênh thang kia, không quen được thuộc lối cộng thêm lúc đó không có tâm tình đi chơi, đến New York thì bởi vì quá gấp, thời gian chơi với em trai và mẹ còn không đủ, nào có thời gian đi chơi chứ.
Còn bây giờ, mới vừa tới Moscow thì lại phát hiện có baby, muốn đi chơi xa một chút đương nhiên là không được rồi, nhưng dù sao giờ cô vẫn thấy rất thỏa mãn.
Bởi vì ở nơi đây quan hệ của họ trở nên vi diệu hơn, cho dù phong cảnh không đẹp đi nữa, tâm trạng cô vẫn rất vui vẻ.
'Sau này có cơ hội sẽ dẫn em đi.' Hắn nói như hứa hẹn.
Nhưng hai người hoàn toàn không nghĩ đến, “sau này” của họ lại là rất nhiều rất nhiều năm sau.
'Không được nuốt lời!'
'Không đâu.' Hắn trước giờ không phải người hứa một cách tùy tiện. Trả lời cô xong hắn đoạt lấy quyển tạp chí trên tay cô gập lại để lên tủ đầu giường, 'Ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn em đi chỗ này.'
'Chỗ nào?' Khó được một lần nghe hắn nói sẽ dẫn cô ra ngoài, Giang Tâm Đóa hỏi một cách đầy chờ mong.
'Ngày mai em sẽ biết.' Nói rồi hắn tắt đèn, chỉ lưu lại một ngọn đèn ngủ nhỏ.
'Giờ không nói được sao?' Giang Tâm Đóa có chút không cam lòng.
'Không được. Ngủ đi.' Người đàn ông bá đạo đỡ cô nằm xuống rồi kéo chiếc chăn lông ngỗng ấm áp đắp lên hai người.
Được thôi! Không muốn nói thì thôi vậy!
Tối đó trời Moscow tuyết vẫn rơi dày đặc nhưng trong nhà, thật ấm áp, ngủ thẳng giấc tới trời sáng.
Sáng hôm sau, cuối cùng tuyết đã ngừng rơi, nhưng bên ngoài thì vẫn trắng xóa một màu.
Hôm nay thức giấc tình trạng nôn nghén đã đỡ hơn một chút, Giang Tâm Đóa ăn một chén cháo thịt nạc, uống một ly sữa rồi cùng Phạm Trọng Nam đi vào trung tâm thành phố Moscow.
Chân Chân rất muốn đi cùng họ nhưng bị Phạm Trọng Nam ngăn lại, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn ở nhà với Phạm Hi Nhiên nhưng cô trước giờ cũng đã quen ở nhà rồ, cũng chẳng tỏ vẻ gì là buồn bã hay thất vọng cả.
Đoạn đường từ thị trấn nhỏ nơi họ ở đến trung tâm thành phố cũng không xa, chỉ hơn một trăm cây số, nếu như ngày thường, chỉ lái xe hơn một giờ là đến nơi nhưng giờ là mùa đông, tuyết rơi dày trên đường, cho dù có xe quét tuyết đúng giờ là đến quét một lượt nhưng xe có trang bị xích chống trượt chỉ có thể đi chầm chậm mà thôi, thế nên mất gần hai giờ mới đến nơi.
Phạm Trọng Nam có chút không kiên nhẫn, sợ Giang Tâm Đóa chịu không nổi nên khi đi mới được một nửa đoạn đường, hắn gọi điện thoại cho người chuẩn bị trực thăng để lúc trở về có thể nhanh hơn được một chút.
Nhưng bởi vì Giang Tâm Đóa tâm trạng thoải mái, ngược lại chẳng thấy vất vả gì, có lẽ là nhờ loại sữa tươi nấu với gừng mà má Điền chu đáo chuẩn bị trong một bình giữ ấm, không chỉ khiến cô giảm triệu chứng nôn nghén mà còn có tác dụng trừ hàn giữ ấm, khiến cô có thể thoải mái ngồi trong khoang xe ấm áp nhìn ra bầu trời trắng xóa bên ngoài, thể nghiệm sự khác biệt của mùa đông Moscow mà không thấy mệt gì cả.
Xe dừng lại ở một bệnh viện tư nhân ở phía Đông thành phố.
Phạm Trọng Nam tự tay giúp Giang Tâm Đóa đội mũ và đeo găng tay cùng khẩu trang chống rét rồi mới để cô xuống xe.
Vừa rời khỏi khoang xe ấm áp, Giang Tâm Đóa bởi vì cơn gió lạnh thổi tới mà rụt người lại, thấy vậy Phạm Trọng Nam mở áo khoác, kéo cả người cô vào lòng, cười cười, 'Lạnh lắm sao?'
Hôm nay nhiệt độ cũng không phải thấp lắm, hôm qua cô còn nghịch tuyết đến quên trời đất kia mà.
'Không phải.' Chỉ là không quá quen thôi. 'Đi thôi!' Cô cảm động trốn trong lòng hắn, miệng giục, còn không đi chỉ sợ bị người khác nhìn thấy.
Rất nhanh họ đã vào đến đại sảnh của bệnh viện, một người đàn ông Nga tóc màu bach kim, da trắng, ngũ quan đoan chính đã đợi sẵn, thấy họ, anh ta lịch sự bắt tay với Phạm Trọng Nam rồi dẫn họ vào thang máy.
Suốt trên đường đi, họ chỉ trao đổi mấy câu đơn giản bằng tiếng Anh, Giang Tâm Đóa đương nhiên nghe hiểu, Phạm Trọng Nam chỉ hỏi sơ về những vấn đề liên quan đến quá trình mang thai.
Lên đến tầng mười hai liền có hộ lý đặc biệt tiến đến dẫn cô đi kiểm tra nhưng sau khi vào phòng siêu ân kiểm tra, người Nga vừa nãy dẫn họ lên lại bảo tất cả bác sĩ và hộ lý đều lui xuống.
Nghĩ đến sắp phải kéo áo lên cho một người đàn ông kiểm tra, Giang Tâm Đóa có chút ngượng ngùng, hai tay vẫn níu chặt lấy tay của Phạm Trọng Nam không buông.
'Yên tâm đi, không sao đâu. Chỉ một lát là xong ngay thôi.' Hắn cũng muốn tự mình kiểm tra cho cô nhưng hắn không phải bác sĩ, mà giờ muốn đi học chỉ sợ là quá trễ rồi!
'Nhưng mà...' Giang Tâm Đóa cắn môi, không muốn nằm trên chiếc giường kia lắm.
Bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy vẻ ngượng ngùng và sợ hãi của Giang Tâm Đóa thì mỉm cười, dùng một thứ tiếng Anh lưu loát nói với cô, 'Phạm phu nhân, không cần lo lắng. Chỉ vài phút là xong thôi. Cô nằm xuống, tôi sẽ kéo rèm lại.'
Nghe ông ta nói vậy Giang Tâm Đóa mới cởi áo khoác ra, chậm rì rì tiến đến bên giường nằm xuống, ngay sau đó tấm rèm che cũng được kéo lại.
Sau khi tấm rèm che được kéo lại, hoàn toàn cách ly những máy móc và cả vị bác sĩ ở bên ngoài, bởi vì đảm bảo tính chính xác, vị bác sĩ kêu một hộ lý vào, thoa lên bụng Giang Tâm Đóa một lớp gel mát lạnh dùng trong siêu âm rồi lui xuống.
Tuy rằng cách một tấm rèm nhưng bác sĩ vẫn có thể chuẩn xác đưa đầu của máy siêu âm vào đúng vị trí, rất nhanh đã kiểm tra xong.
Khi Giang Tâm Đóa mặc lại áo, Phạm Trọng Nam đi đến bên cạnh vị bác sĩ.
'Thế nào rồi?' Lần này Phạm Trọng Nam dùng tiếng Nga, Giang Tâm Đóa hoàn toàn nghe không hiểu gì cả.
Vị bác sĩ phụ sản nhướng mày, nhìn màn hình chỉ là những mảng mờ mờ đối với người không biết, giải thích, 'Thai nhi đã được sáu tuần, trên màn hình cho thấy, có hai phôi thai.'
Bác sĩ nói rất ngắn gọn, thấy Phạm Trọng Nam không nói tiếng nào, ông lại giải thích thêm, 'Cơ bản có thể đoán là song thai nhưng giờ tim thai khá yếu, phải đợi đến tuần thứ hai mươi bốn, mới có thể xác định chắc chắn.'
Lúc nghe bác sĩ nói vậy, Phạm Trọng Nam rõ ràng là sửng sốt trong thoáng chốc. Nghe không hiểu họ đang nói gì, Giang Tâm Đóa kéo tay áo hắn, 'Sao rồi anh?'
Nghe cô hỏi, Phạm Trọng Nam mới hoàn hồn lại, vỗ nhẹ vai cô trấn an, 'Không có gì, kết quả kiểm tra cho thấy cái thai rất bình thường.'
'Thật không?' Nghe hắn nói cái thai rất bình thường, Giang Tâm Đóa mới an tâm trở lại.
Phạm Trọng Nam lại quay sang vị bác sĩ, 'Có nguy hiểm gì không?'
Vị bác sĩ cười, 'Mang song thai cũng rất bình thường, không có gì phải lo. Cứ kiểm tra đúng kỳ là được. Có cần tôi in ra một phần báo cáo kiểm tra cho ngài không?' Ông vừa nói vừa chỉ vào máy tính.
Phạm Trọng Nam lập tức cự tuyệt, 'Không cần đâu, giúp tôi xóa hết những thông tin của buổi kiểm tra hôm nay.'
Tuy rằng rất kinh ngạc khi nghe yêu cầu của Phạm Trọng Nam nhưng bác sĩ vẫn gật đầu.
Từ phòng siêu âm bước ra, đứng trước thang máy, tay Giang Tâm Đóa rụt rè nắm lấy áo khoác của Phạm Trọng Nam, đôi mắt trong trẻo nhìn thần sắc u ám không vui của hắn, 'Anh không vui sao?'
Từ khi rời khỏi phòng siêu âm đến giờ, dường như hắn mang tâm sự gì rất nặng nề thì phải.
Nếu như bình thường, Giang Tâm Đóa chắc sẽ chẳng chủ động đi tìm hiểu nhưng từ khi đặt chân đến Moscow, quan hệ giữa họ đột nhiên gần gũi hơn hẳn, điều này khiến cô dần cảm thấy không còn sợ sệt hoặc ngại ngần khi nói chuyện với hắn.
Họ kết hôn, có con vốn là chuyện đương nhiên, nhưng khi kiểm tra kết quả thật sự có, sao hắn nhìn lại có vẻ không vui chút nào vậy?
'Đừng suy nghĩ lung tung.' Hắn ôm cô vào lòng, dìu cô vào thang máy.
'Giờ chúng ta đi đâu?' Thật không dễ dàng mới đến được trung tâm thành phố Moscow một chuyến, nhanh như vậy đã trở về dường như có chút không cam lòng. Nhưng cô biết công việc của hắn rất bận rộn nên cũng ngại nói mình còn muốn đi dạo phố.
'Về khách sạn.' Hắn vừa ấn nút thang máy vừa trả lời ngắn gon.
'Khách sạn?' Ý hắn là tối nay họ sẽ ở lại đây một đêm đúng không? Nhưng buổi sáng khi đến đây không phải hắn đã điều trực thăng rồi hay sao?
'Anh còn một cuộc họp.'
'Ồ.' Lời của Phạm Trọng Nam lập tức phá tan giấc mộng của Giang Tâm Đóa. Thì ra là vì công việc! Nói cũng phải, cô gả cho hắn bấy lâu còn chưa thấy lúc nào hắn thật sự rời xa công việc, cho dù ở trên máy bay cũng phải tranh thủ thời gian phê duyệt văn kiện.
Nhưng, dẫn cô đến khách sạn họp liệu có tốt không?