Lạc Khải lúc đó là trợ thủ đắc lực của ba bà nên thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Phạm, tuy rằng mỗi lần đều vì công việc mà đến, hơn nữa đến và đi đều rất vội vàng nhưng thái độ khiêm nhường lễ độ, không kiêu không nịnh của ông khiến bà sinh hảo cảm, cộng thêm năm đó ông tuổi trẻ phong độ, tướng mạo đường hoàng đoan chính, trong vẻ ôn nhu mang theo một chút gì đó rất cá tính, một thanh niên như thế làm sao không khiến cho một cô gái mới lớn xiêu lòng được chứ?
Tuy rằng hai người chưa từng chính thức gặp nhau nhưng cô gái Phạm Uyển Viện ngày ấy thường lặng lẽ đứng sau cửa sổ nhìn theo hắn, rồi dần dần, lặng lẽ khắc hình bóng hắn vào đáy lòng.
Phạm Uyển Viện còn nhớ, khi biết ba bà dự định gả bà cho ông, lúc đó bà đã mừng đến cả đêm không ngủ được.
Bà cũng có giấc mộng yêu đương của riêng mình, hơn nữa đã tiêu tốn thời gian hơn hai mươi năm để tìm kiếm tình yêu trong cuộc hôn nhân không hoàn mỹ này...
Nhưng tình yêu rốt cuộc là ở đây? Ở xa tận chân trời hay ở ngay trước mắt, không ai có thể nói cho bà biết.
Thật không dễ dàng gì trong hơn hai mươi năm họ sống dưới danh nghĩa vợ chồng, cuối cùng mới có thể thực sự gần gũi, kề cận nhau mấy tháng nay, bà làm sao có thể bỏ cuộc chứ?
Người đầu gỗ như ông cuối cùng cũng nghĩ tới chuyện hỏi bà vì sao rồi!
'Anh nói xem tại sao?' Bà đâu có ngốc đến nỗi nói cho ông biết tại sao.
Trước đây sẽ không, bây giờ đương nhiên lại càng không!
Haizz, người chồng này của bà, trên thương trường tinh minh quyết đoán bao nhiêu thì đối với chuyện tình cảm lại hồ đồ bấy nhiêu!
'Anh vẫn luôn cho rằng lúc đó em gả cho anh nhất định là rất không cam lòng, gả cho anh không phải là ý nguyện của em.' Ông lần sờ tìm đến tay bà, nắm chặt lấy, khiến bà không cách nào rút ra được, câu trả lời dường như đang dần hiện ra giữa đám mây mù.
'Người vẫn luôn cảm thấy không cam tâm tình nguyện là anh mới phải chứ?'
'Nếu như không có tình cảm, em cảm thấy anh có thể cùng em sống bao nhiêu lâu nay sao?' Nếu như không phải vì có tình cảm với bà, ông đã sớm rời khỏi tập đoàn Phạm thị tự thành lập sự nghiệp của mình khi đã có chỗ đứng vững vàng trong xã hội rồi, cần gì đợi đến bây giờ?
Câu nói này, thật sự không thể xem là một lời tỏ tình khiến người ta rung động gì cả, thực sự không phải.
Nhưng lọt vào tai Phạm Uyển Viện lại là câu nói khiến bà cảm động nhất mà bà nghe được từ ông trong hai mươi mấy năm qua, nước mắt bất chợt tràn ra khỏi khóe mi, từng giọt lặng lẽ lăn trên má...
Ủy khuất trong hơn hai mươi năm vì câu nói này mà dường như bị quét sạch...
'Uyển Viện, xin lỗi...' Ông ôm bà vào lòng.
'Nếu đã biết có lỗi với em thì sau này phải nghe lời em, nghe rõ chưa?' Bà vừa khóc vừa cười nói, cho dù bị người khác cười mình ngốc bà cũng chấp nhận.
'Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.' Ông vuốt nhẹ tóc bà, đột nhiên lại có một cảm giác rất thỏa mãn, rất nhẹ nhàng, đột nhiên cảm thấy, cho dù đời này không còn thấy được ánh sáng, chỉ cần có bà bên cạnh, tất cả đều xứng đáng.
Quá khứ chưa từng biết trân trọng, giờ ông dùng phần đời còn lại bồi thường gấp bội cho bà.
Tình yêu của họ, trải qua hơn hai mươi năm thăng trầm và chôn dấu rốt cuộc giờ phút này được bộc bạch ra hết, từ giờ, cho dù sóng gió phong ba cũng sẽ không lay chuyển.
***
Bữa cơm tối, Lạc Khải bởi vì đi đứng không tiện nên không xuống cùng ăn còn Tống Cẩn Hành thì lại không biết đi đâu, cho nên, trong căn phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại ba người phụ nữ.
Câu chuyện được nói trong suốt bữa ăn không tách rời khỏi Giang Tâm Đóa và cục cưng trong bụng, Giang Tâm Đóa bởi vì cái thai quá lớn chèn lên dạ dày cho nên căn bản là ăn không được bao nhiêu đã thấy no rồi, huống gì trước khi đi ngủ hai tiếng cô còn phải ăn một lần nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Sau khi bữa ăn kết thúc trong vui vẻ, Phạm Uyển Viện bảo Chân Chân về phòng còn mình thì theo Giang Tâm Đóa trở về phòng của cô.
'Sara, có phải cô có chuyện muốn nói không?' Giang Tâm Đóa xoa tay lên vùng bụng to tròn của mình, nhìn người đang ngồi ở sofa chậm rãi uống trà kia.
Phạm Uyển Viện mím môi, trầm ngâm giây lát rồi đặt tách trà xuống, đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Tâm Đóa, nắm lấy tay cô, 'Gần đây Frank hơi bận rộn nên rất ít đến thăm cháu, cháu có giận nó không?'
Giang Tâm Đóa ngạc nhiên nhìn bà, Sara muốn nói chuyện riêng với mình là về chuyện này sao? Sợ cô bởi vì Phạm Trọng Nam bận rộn mà trách hắn?
Sao lại có thể chứ? Tuy rằng cô cũng rất muốn có hắn bên cạnh nhưng cô cũng biết với trọng trách gánh vác cả một tập đoàn như vậy, đâu phải lúc nào cũng có thể làm theo ý mình được.
'Sao cháu lại giận anh ấy?' Cô mỉm cười đáp, 'Cháu ở đây rất tốt, thật sự!'
'Không trách Frank là tốt rồi. Gần đây công ty có chút biến động, những người, những việc nó cần phải ứng phó nhiều vô cùng cho nên, thật sự không có cách nào qua đây. Đợi qua một thời gian nữa thì tốt rồi.'
Phạm Uyển Viện nhìn cô gái vô tư bên cạnh mà lòng chợt chùng xuống, nhưng Frank đã dặn bà rất kỹ, những chuyện đó tuyệt đối không được lộ ra cho cô biết nên bà cũng chỉ đành làm như không biết mà gạt cô.
Haizz, chỉ mong cho mọi chuyện được giải quyết một cách thuận lợi.
Công ty có biến động?
Giang Tâm Đóa thoáng ngẩn người, 'Vậy Phạm Trọng Nam có bị ảnh hưởng gì không?'
Sau khi trải qua chuyện nhà họ Giang sụp đổ trong thời gian quá ngắn ngủi kia, nhắc đến hai chữ “biến động” là Giang Tâm Đóa bắt đầu cảm thấy bất an, nhất là khi chuyện có liên quan đến Phạm Trọng Nam.
'Không sao đâu. Frank có thể ứng phó được.' Phạm Uyển Viện mỉm cười trấn an.
Sau khi Phạm Uyển Viện rời đi, cảm giác bất an trong lòng Giang Tâm Đóa càng thêm rõ rệt, sau cùng kìm lòng không được cô gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam nhưng mãi mà không có ai nghe.
Lần này cô rất kiên trì, không ngừng gọi cho hắn.
Mỗi một lần gọi cảm giác bất an trong lòng cô càng thêm mãnh liệt. Cuối cùng, khi lòng đầy lo lắng muốn đi tìm Sara hỏi cho rõ thì điện thoại rốt cuộc có người đón nghe nhưng không phải là Phạm Trọng Nam mà là Lý Triết.
'Boss đang họp, Phạm phu nhân, cô có điều gì cần tôi nhắn lại không?'
'Không có gì. Đợi lát nữa họp xong, anh nói anh ấy gọi lại cho tôi là được rồi.' Nghe Lý Triết nói hắn đang họp, trái tim đang thắc thỏm phập phồng của Giang Tâm Đóa rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
'Được, tôi sẽ nói lại với boss.'
Nhưng tối hôm đó, Giang Tâm Đóa đợi mãi vẫn không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của Phạm Trọng Nam.
Điều này khiến cô trăn trở cả đêm mà không ngủ được, sáng hôm sau rời giường đương nhiên tinh thần thật kém.
Ăn xong bữa sáng, cô về phòng lại gọi cho hắn lần nữa, lần này là một giọng máy móc báo cho cô biết số điện thoại này không liên lạc được, bảo cô gọi lại sau.
Cô biết bởi vì công việc nên hắn thường xuyên phải đi công tác nhưng trước giờ chưa có lần nào khiến cô không yên lòng như lần này.
Hỏi Sara thì bà cũng không biết hắn đi đâu nhưng xem ra bà cũng rất ngạc nhiên khi nghe được tin này.
Cuối cùng Giang Tâm Đóa quyết định gọi cho Lý Triết nhưng cũng giống như Phạm Trọng Nam, điện thoại đang trong tình trạng tắt máy.
Suốt cả hôm đó, tuy rằng Giang Tâm Đóa có Phạm Uyển Viện và Chân Chân bầu bạn nhưng lòng cô vẫn luôn thắc thỏm không yên.
Năm giờ chiều, bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên tối sầm, gió mạnh quật vào cửa sổ, mây đen ùn ùn kéo tới, xem ra một trận mưa lớn là không thể nào tránh khỏi.
Giang Tâm Đóa đứng lên khỏi sofa, lo lắng nhìn bầu trời bên ngoài.
Bỗng một tiếng sấm nổ rền khiến cô giật nảy mình, chiếc muỗng cà phê tinh xảo tuột khỏi tay rơi xuống thảm.
Theo tiếng sấm là một tia chớp như muốn rạch đôi bầu trời, nhưng trong tiếng sấm ấy là tiếng còi xe ô tô không ngừng vang lên bên ngoài.
Ai lại đến biệt thự vào lúc này chứ?
Chắc không phải là Tống Cẩn Hành bởi vì hôm nay hắn ở nhà. Liệu có phải là người chủ khác của căn biệt thự, bạn của Tống Cẩn Hành không?
Một phút sau, câu đố đã được giải đáp.
Giang Tâm Đóa ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cao ngất mà quen thuộc vô cùng của người đàn ông, hô hấp trong chớp mắt ngừng lại.
Cô tưởng mình đang nằm mơ, bằng không người đã lâu không gặp kia sao lại có thể đột nhiên xuất hiện trước mắt mình như vậy?
Vành mắt phiếm hồng, cô mông lung nhìn người đàn ông đang tiến dần từng bước về phía mình, lúc nhìn rõ gương mặt rõ ràng đã gầy đi không ít của hắn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác phức tạp, có kích động, có vui vẻ, có lo lắng và cả...đau lòng.
Hắn sao thế này?
'Frank...'
Phạm Uyển Viện và Tống Cẩn Hành gần như là đồng thời đi xuống lầu, khi nhìn thấy Phạm Trọng Nam, rõ ràng họ cũng rất ngạc nhiên.
'Hai người tránh đi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.' Giọng Phạm Trọng Nam vừa lạnh lùng vừa cứng rắn đâm thẳng vào tai cô, lòng chợt thấy rất đau rất đau, có một dự cảm, một dự cảm không lành khiến cô sợ run người.
Phạm Uyển Viện và Tống Cẩn Hành cùng trao đổi một ánh mắt với nhau, cuối cùng vẫn rời đi trước.