Giang Tâm Đóa thấy sắc mặt Ngụy Nhất Minh càng lúc càng nặng nề, nhưng cứ ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi.
Giữa hai người tuy rằng bởi vì nhiều nguyên nhân mà tách ra đã lâu nhưng đối với hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sự ăn ý và hiểu biết lẫn nhau vẫn không thay đổi.
Chỉ cần một vẻ mặt, một động tác nhỏ cũng đủ khiến người kia hiểu đối phương có tâm sự hay không.
'Không có gì.' Đối với quan hệ giữa vợ chồng họ hắn không quá hiểu, nhưng theo hắn nghĩ, Phạm Trọng Nam không cho cô biết chắc là bởi vì cô đang mang thai, anh ta không muốn cô lo lắng, hơn nữa những chuyện như vậy nếu do người ngoài nói ra hình như cũng không tốt lắm cho nên hắn quyết định bỏ qua. 'Chỉ đang suy nghĩ vài chuyện đau đầu liên quan đến công việc thôi.'
'Thật sao?' Giang Tâm Đóa vẫn không quá tin lời Ngụy Nhất Minh nhưng cô cũng không muốn truy hỏi nhiều cho nên đành thôi.
Đúng lúc này Chân Chân và Tống Cẩn Hành cùng quay lại, nhìn thấy Giang Tâm Đóa và Ngụy Nhất Minh đang ngồi trò chuyện, hai người đều có chút ngạc nhiên.
Chân Chân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Giang Tâm Đóa, vòng tay qua vai cô như bảo hôn, 'Đóa Đóa, anh ta là ai?'
Nhìn thấy động tác của Chân Chân, Giang Tâm Đóa thoáng bật cười, giờ cô thật sự trở thành một bà bầu vô dụng rồi sao? Ngay cả một cô bé nhỏ hơn cô mấy tuổi như Chân Chân cũng cảm thấy cô cần phải có người bảo vệ sao?
'Không việc gì, là một người bạn cũ.' Cô mỉm cười, không có ý giới thiệu hai người quen biết nhau bởi vì chắc sau này hai người cũng không có cơ hội gặp nhau.
Xem ra, theo Phạm Trọng Nam lâu ngày, có chút thói quen cũng bị hắn lây nhiễm sang, nhất là thói quen không muốn giới thiệu người bên cạnh cho người khác này, không biết như vậy là tốt hay xấu nữa đây!
'Hello, tôi là Tống Cẩn Hành, là vệ sĩ của hai người đẹp đây!' Tống Cẩn Hành vẫn một vẻ phong độ, phóng khoáng tự giới thiệu mình. Nói xong, không đợi Ngụy Nhất Minh trả lời, hắn nhìn sang hai cô gái, 'Hai người đẹp, chúng ta về nhà thôi!'
Chân Chân nghe hắn nói vậy lập tức đứng lên, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh hắn. Giang Tâm Đóa nhìn cảnh đó mà thầm thở dài một tiếng, thật lòng không thể không khâm phục Tống Cẩn Hành, không biết hắn hạ độc gì cho Chân Chân mà cô bé lại nghe lời như vậy nữa.
Thấy Giang Tâm Đóa muốn đứng dậy, Ngụy Nhất Minh nghĩ cô bụng to đi đứng không tiện nên nhanh nhẹn bước đến đỡ cô đứng dậy.
'Anh Nhất Minh, em về trước nhé.' Giang Tâm Đóa mỉm cười chào hắn.
'Đóa Đóa, giờ em đang ở đâu?' Khó có dịp được gặp cô nhất ở ở nước Mỹ rộng lớn này, hắn sao lại cam lòng cứ thế cắt đứt quan hệ với cô chứ?
Cho dù cô đã là vợ người ta nhưng trong lòng hắn cô luôn có một vị trí đặc biệt, Ngụy Nhất Minh nghĩ chắc là cả đời này hắn cũng khó mà quên được cô.
'Anh à, cô ấy ở nhà tôi, còn về việc nhà tôi ở đâu thì xin thứ lỗi, không tiện cho biết. Đương nhiên, số điện thoại cũng không thể cho anh.' Tống Cẩn Hành chỉ cần một câu nói đã chặt đứt toàn bộ đường lui của Ngụy Nhất Minh.
Thân phận hiện giờ của hắn là vệ sĩ vạn năng, không chỉ phải bảo vệ sự an toàn cho cô mà còn phụ trách đuổi đi đám ong bướm vây quanh nữa.
Giang Tâm Đóa biết tình huống của mình tương đối nhạy cảm, nhưng đối phương là anh Nhất Minh, cô không muốn từ đây về sau cắt đứt mọi liên lạc, 'Anh Nhất Minh, số điện thoại liên lạc của anh là bao nhiêu?'
Địa chỉ mail và số điện thoại cũ của hắn không còn sử dụng nữa cho nên, lúc này không hỏi thì họ căn bản là không có cách nào liên lạc với nhau.
'Đóa Đóa, chắc là không cần đâu nhỉ?' Thấy Giang Tâm Đóa chủ động hỏi số điện thoại của Ngụy Nhất Minh, Tống Cẩn Hành lập tức lên tiếng.
'Không sao đâu. Anh Nhất Minh từ nhỏ lớn lên cùng em, quan hệ giữa hai anh em rất tốt.' Giang Tâm Đóa mỉm cười.
Gọi tên người ta thân mật như vậy, lại còn dám thừa nhận quan hệ tốt, nếu bị người nào đó biết được, không biết liệu có ghen đến chết hay không nữa?
Haizz, đáng tiếc là hắn giờ không có cách nào qua đây canh chừng vợ, thân là bạn tốt, Tống Cẩn Hành hắn chỉ đành giúp hắn giữ kỹ hơn thôi.
Ngụy Nhất Minh lập tức lấy ra danh thiếp đưa cho Giang Tâm Đóa sau đó đứng thật lâu nhìn theo hướng cô rời đi.
Giang Tâm Đóa rời đi một lúc sau thì Ngụy Nhất Minh và người đồng nghiệp cùng đi công tác với hắn cũng trở về phòng trên lầu, hắn vào phòng chưa được hai phút thì chuông cửa chợt reo lên.
Tưởng rằng người đồng nghiệp có chuyện gì cần dặn dò, hắn không thèm để ý đến chiếc áo sơ mi vừa cởi được một nửa của mình bước ra mở cửa nhưng nào ngờ, người đứng bên ngoài lại là người vừa mới rời đi cách đây không lâu – Giang Tâm Đóa.
Ngụy Nhất Minh trong khoảnh khắc ngớ ra, 'Đóa Đóa...'
'Anh Nhất Minh, không cho em vào sao?' Giang Tâm Đóa mỉm cười, trước khi Ngụy Nhất Minh kịp hỏi câu gì thì đã lách người tiến vào phòng.
'Đóa Đóa, không phải em đi rồi sao?' Đóng cửa phòng lại, Ngụy Nhất Minh vừa mới xoay người thì đã thấy Giang Tâm Đóa bất chấp thân thể nặng nề bổ nhào vào lòng mình khiến hắn trở tay không kịp chỉ có thể khoác tay lên vai giữ cho cô đứng vững.
'Anh Nhất Minh...em rất nhớ anh!' Giang Tâm Đóa vùi mặc vào vùng ngực trần mà chiếc áo sơ mi mới cởi ra được một nửa của hắn, thì thào nói.
'Đóa Đóa, em...' Ngụy Nhất Minh giật mình, lòng đầy bất an cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu của Giang Tâm Đóa.
Trước đây khi quan hệ giữa họ còn thân thiết, động tác thân mật nhất mà cô dành cho hắn cũng chỉ là khoác cánh tay hắn cùng nhau đi bộ, còn hắn theo thói quen xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Còn chuyện đột nhào vào lòng hắn thân mật như thế này trước giờ chưa từng có, huống gì bây giờ cô là người đã có gia đình.
Cuộc hôn nhân giữa cô với Phạm Trọng Nam có phải không tốt như vừa nãy cô vừa nói hay không? Có phải vì vậy nên cô mới vừa rời đi lại quay trở lại hay không?
'Anh Nhất Minh, đừng nói gì, cũng đừng hỏi, để em ôm anh một lát được không?' Giang Tâm Đóa không ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Nhất Minh nhưng đôi tay đang vòng qua eo hắn càng thêm dùng sức mà mặt cô thì dán sát vào lồng ngực rộng rãi của hắn.
Sự tiếp xúc da thịt thân mật như vậy khiến Ngụy Nhất Minh không kìm được, tim càng đập mạnh hơn nhưng không dám có hành động gì quá mức, chỉ đành nhắm mắt lại để mặc cô ôm. Chỉ là...hắn chợt có cảm giác có gì không đúng, mùi hương này, không phải mùi hương quen thuộc của riêng cô mà hắn từng biết, hình như đó là một mùi nước hoa nhàn nhạt xa lạ...
Đóa Đóa trước giờ chưa từng dùng bất kỳ loại nước hoa nào, huống gì bây giờ cô đang mang thai...
Ngụy Nhất Minh vụt mở mắt nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì người nãy giờ vẫn nép vào ngực hắn chợt ngẩng đầulên, đôi mắt to mông lung nhìn hắn, 'Anh Nhất Minh, anh sẽ đợi em chứ?'
'Cái gì?' Ngụy Nhất Minh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
'Nếu như anh không chê em đã từng kết hôn với người khác, anh nhất định phải đợi em đến khi em sinh xong, được không?' Lúc Giang Tâm Đóa nói câu này vành mắt đã phiếm hồng, không đợi Ngụy Nhất Minh kịp trả lời, cô đã vội vàng nói tiếp, 'Em không thể ở đây quá lâu, em đi trước!'
Nói vừa dứt lời thì cô cũng đã chủ động đẩy Ngụy Nhất Minh ra, kéo vội cửa phòng đi như chạy ra ngoài, khi đến cũng như lúc đi, đều rất vội vàng.
'Đóa Đóa...' Lúc Ngụy Nhất Minh hoàn hồn lại đuổi theo ra đến cửa thì chỉ kịp nhìn thấy cô đang bước vào thang máy sau đó cửa thang máy từ từ đóng lại.
Bụng to mà cô đi nhanh như vậy, không sợ ngã sao?
Với lại, những lời cô nói vừa nãy là có ý gì?
Ngụy Nhất Minh đứng ở người ngẩn người thật lâu.
Đóa Đóa sao lại như trở thành một người khác thế nhỉ?
Sau khi đoàn người của Giang Tâm Đóa trở lại căn biệt thự ở ngoại ô thì đã thấy Phạm Uyển Viện và Lạc Khải, hai người khách bất ngờ đang đợi họ ở phòng khách.
'Sara...hai người sao lại đến đây?' Giang Tâm Đóa vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Phạm Uyển Viện cùng Lạc Khải, người ngồi im lặng nơi sofa không nói một lời kia, vết thương của ông đã khỏi hẳn rồi sao?
'Sao bụng lớn như vậy rồi còn dám đi chơi xa vậy?' Phạm Uyển Viện hung hăng trừng Tống Cẩn Hành, khi nhìn thấy Chân Chân thân mật khoác tay hắn, sắc mặt bà biến hẳn, 'Sally, qua đây! Thật không biết phép tắc!'
Đối với Phạm Uyển Viện, người không thường xuyên được gặp, Chân Chân cũng có cảm giác giống như đối với Phạm Trọng Nam vậy, tôn trọng nhưng có chút sợ hãi, thấy bà sầm mặt xuống, cô bé chỉ đành ngoan ngoãn buông tay Tống Cẩn Hành đi đến sau lưng bà, nhỏ giọng gọi, 'Sara...'
'Làm gì mà hung dữ với cô ấy vậy?' Tống Cẩn Hành nhướng mày nói một cách không vui.
'Sau này ít tiếp xúc với cô ấy thôi!' Phạm Uyển Viện cũng liếc nhìn hắn bằng ánh mắt bất mãn.
Chân Chân quá ỷ lại vào hắn cũng không phải là một chuyện tốt, nếu như không phải vì Đóa Đóa cần một người bầu bạn, bà nhất định không cho con bé đi cùng.
'OK, tôi còn chút chuyện cần xử lý, các người từ từ nói chuyện đi.' Tống Cẩn Hành hoàn toàn không muốn cãi nhau với một phụ nữ trước mặt nhiều người, nhất là khi người đó là Phạm Uyển Viện.
Đắc tội bà tuyệt đối chẳng có gì tốt cả.
Rồi Tống Cẩn Hành đi đến bên cạnh Lạc Khải, 'Đã lâu không gặp, Lạc Khải, vết thương ở chân ông thế nào rồi?'
Lạc Khải vẫn ngồi im nơi sofa, mặt không chút biểu cảm, 'Khá hơn rồi.'
Cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Tống Cẩn Hành sờ sờ mũi, không nói gì rời đi.
Hắn tốt xấu gì cũng là một nửa chủ nhân của căn biệt thự này nhưng sao giờ hắn cảm thấy dường như họ giống chủ nhà còn hơn cả hắn nữa vậy?