Kết hôn sinh con, chuyện này trước giờ cô chưa từng nghĩ đến, chắc là Nhĩ Ngôn cũng vậy. Nhưng khi ý niệm này xuất hiện trong đầu thì cô lại không cách nào áp nó xuống được.
Nếu như hắn muốn kết hôn mà đối tượng không phải là cô, vậy cô phải làm thế nào đây?
'Em bây giờ là đang chê anh già đó sao?' Đường Nhĩ Ngôn nhướng mày, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ câu lên khi thấy vẻ mặt mờ mịt của cô gái, haizz, người học nghệ thuật nha, tâm tư thật quá tinh tế, cũng quá phi thực tế, thường hay suy nghĩ vẩn vơ, cô gái của hắn cũng không ngoại lệ.
'Nhĩ Ngôn, có phải anh sắp kết hôn không?' Cô bất thình lình thốt ra một câu.s
Nói lung tung gì nữa đây? Tại sao lại hỏi có phải hắn muốn kết hôn? Đường Nhĩ Ngôn thầm thở dài một tiếng, 'Em uống thuốc trước đi đã.'
'Không uống. Anh trả lời em trước đi.' Sở Tư Nhan cắn môi, nhất định muốn hắn cho mình một câu trả lời.
Nhưng Đường Nhĩ Ngôn nào có dễ dàng bị người khác uy hiếp như vậy? Cho dù trước mặt là tiểu nha đầu mà hắn yêu thương nhất cũng vậy.
Hắn không lên tiếng, nâng ly nước trên tay lên uống một ngụm sau đó bỏ luôn viên thuốc vào miệng, vươn tay kéo Sở Tư Nhan lúc này vẫn còn chưa kịp phản ứng lại vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô...
Thuốc cứ thế bị hắn bắt nuốt vào bụng, đợi đến khi Đường Nhĩ Ngôn rời môi cô, Sở Tư Nhan dùng sức đẩy hắn ra sau đó rúc vào trong chăn, rưng rức khóc lên.
Đường Nhĩ Ngôn kéo chăn ra khỏi người cô, lại kéo cô gái đang trốn bên trong ra, nhìn vẻ ủy khuất và đôi mắt đã đỏ lên của cô, lần nữa thở dài một tiếng, 'Lại suy nghĩ lung tung cái gì?'
'Chẳng lẽ anh có thể cả đời này không kết hôn sao?'
'Cho dù anh kết hôn đi nữa, em vẫn phải đi theo anh, anh sẽ chăm sóc em, che chở em.' Giọng điệu của hắn chắc chắn, quả quyết, khiến người ta không thể hoài nghi.
'Nếu như anh thực sự muốn kết hôn, em hy vọng mình có thể rời đi.' Nói rồi cô xoay người lại, quay lưng về phía hắn.
'Nhan Nhan, em đây là muốn dò xét tâm ý của anh sao? Anh nhớ anh đã từng nói với em, người anh thừa nhận là bạn gái chỉ có một, trước mắt cũng không có dự định đổi một người khác, nếu như đây là điều em muốn biết.' Đường Nhĩ Ngôn thong thả nói.
Sở Tư Nhan biết vừa nãy mình nói chuyện nhiều khả năng đã vượt qua một hạn độ nào đó của Đường Nhĩ Ngôn, cô biết hắn thương cô, chìu cô nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn dễ dàng dung túng cho cô, không có nghĩa là cô có quyền vượt qua giới hạn cuối của hắn, hắn thoạt nhìn giống như là người rất dễ nói chuyện, kỳ thật, từ trong cốt tủy, chủ nghĩa đại nam nhân chiếm thành phần rất lớn.
Cô nhẹ lắc đầu, 'Nhĩ Ngôn, em không hề có ý dò xét suy nghĩ của anh. Em chỉ không có cách nào tiếp nhận trong thế giới tình cảm của mình xuất hiện một người khác. Em cũng biết, bằng vào thân phận của em có lẽ không có tư cách đặt chân vào cửa nhà họ Đường, em cũng chưa từng mơ ước xa vời điều đó. Trên đời này, em đã không còn người thân nào, em chỉ hy vọng, lúc anh còn thương em, tham lam một chút muốn anh chỉ thương một mình em thôi.'
Cho nên, kỳ thực cô rất muốn có một đứa con, một đứa con của cô và hắn, sau này, cho dù một ngày nào đó mất đi tình yêu của hắn, cô vẫn còn một đứa con. Nhưng hắn lại không chịu cho cô thỏa nguyện.
Sở Tư Nhan xoay người lại, đăm đắm nhìn gương mặt tuấn dật nghiêm lãnh của hắn, vẻ mặt cực kỳ bình thản, chỉ có một giọt nước mắt trong suốt như sương sớm tiết lộ tâm tình trầm trọng và bi thương của cô.
Đường Nhĩ Ngôn cũng chăm chú nhìn cô thật lâu rồi bất thình lình, trước khi cô kịp có chút đề phòng nào đã đưa tay kéo cô vào lòng, dùng cánh tay rắn rỏi của mình ôm siết lấy cô giống như muốn đem cô hòa tan vào xương cốt của mình vậy, giọng trầm thấp khe khẽ vang lên bên tai cô, 'Ngốc à, đừng tự xem thường bản thân như vậy chứ. Tin tưởng anh, giữa hai chúng ta, không có chuyện như em nói đâu.'
Sở Tư Nhan vùi mặt vào ngực người đàn ông, trong từng hơi thở là khí tức quen thuộc của hắn, vây phủ lấy cô là hơi ấm quen thuộc của hắn, bên tai là lời hứa hẹn nghiêm túc của hắn, hàng mi dài rung rung chớp lên rồi khép lại, một giọt nước mắt cuối cùng không kềm giữ được lăn xuống đôi gò má mịn màng.
Gió biển thổi chiếc rèm cửa tung bay nhưng cô nép vào lồng ngực dày rộng của hắn vẫn cảm thấy thực ấm áp, cơn lạnh dường như không thể xâm nhập. Sở Tư Nhan nhắm mắt lại, để bản thân càng hãm càng sâu, càng hãm càng sâu...
Lời hứa của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng khi mùa xuân năm đó đến gần, một tin tức lại bắt đầu khiến cõi lòng bình thản của cô dậy sóng.
Báo, tạp chí, internet, cả truyền hình đều đang đưa tin, ông trùm của ngành khách sạn và du lịch của Úc và châu Á, người thừa kế duy nhất của gia tộc Đường thị Đường Nhĩ Ngôn và một vị thiên kim tiểu thư nào đó của một gia tộc Hoa kiều ở Úc công khai kết giao.
Sở Tư Nhan còn chưa kịp hỏi hắn xem tin đồn kia là thật hay giả thì Đường lão thái gia đã phái người đến nói lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông sắp đến vì thế muốn đón cô về nhà lớn họ Đường ở Melbourne ở vài ngày.
***
Nhà lớn họ Đường, Melbourne.
Ngày hôm đó, cả tòa trang viên dường như được vây phủ trong sự bận rộn và niềm vui rộn ràng.
Đối với loại yến hội trang trọng như thế này, Sở Tư Nhan trước giờ không mấy hứng thú nhưng lần trở về này lại là một chuyện ngoài ý muốn mà bản thân không cách nào kháng cự được bởi vì hôm nay là đại thọ thứ tám mươi của Đường lão thái gia.
Sau khi bị người của Đường lão thái gia đưa từ Sidney về đến Melbourne cô vẫn chưa có cơ hội gọi cho Đường Nhĩ Ngôn một cuộc điện thoại nào. Bọn họ đưa cô đi spa, làm tóc, thử lễ phục, dày vò đến mệt không còn chút hơi sức nào.
'Tiểu thư, tối nay cô thật đẹp.' Chuyên viên hóa trang rốt cuộc cũng chịu ngừng tay nhìn cô gái xinh đẹp trong gương không tiếc lời khen. Chỉ một lớp trang điểm nhàn nhạt thôi đã đủ khiến cho dung nhan tuyệt mỹ của cô triển lộ ra một cách toàn diện, một thân lễ phục màu lam nhạt càng nổi bật trên làn da trắng nõn của cô, kiều diễm mê người.
'Cám ơn.' Sở Tư Nhan nhìn bản thân trong gương, lơ đễnh nói.
Hôm nay chắc là Đường Nhĩ Ngôn sẽ trở về chứ? Đường lão thái gia muốn cô lộ mặt trong buổi tối hôm nay rốt cuộc là có mục đích gì? Bao nhiêu nghi vấn xoay chuyển trong đầu rồi dần lớn lên thành cảm giác bất an khiến ở đáy mắt cô từ đầu đến cuối đều có một nỗi u buồn không thể xóa mờ.
Đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, 'Sở tiểu thư, khách khứa đã đến gần đủ rồi, lão thái gia bảo tôi đến thông báo với cô một tiếng, yến hội sắp được bắt đầu.'
'Tôi lập tức xuống ngay!' Sở Tư Nhan từ trên ghế trang điểm đứng lên, bước những bước chân thắc thỏm xuống lầu.
Vừa bước chân vào đại sảnh nơi tổ chức yến tiệc, Sở Tư Nhan lập tức cảm nhận được ánh mắt của những người có mặt ở đó từ bốn phương tám hướng bắn về phía mình và cả tiếng thảo luận xôn xao...
'Nha đầu kia chính là con hồ ly tinh mà Đường Nhĩ Ngôn nuôi bên người đó!'
'Buổi yến hội long trọng như vậy sao lại để cô ta xuất hiện được chứ?'
'Nghe nói đây là do yêu cầu của Đường lão thái gia, lão thái gia chính miệng nói muốn cô ta lộ diện...Cũng không biết lão thái gia suy nghĩ thế nào nữa, loại phụ nữ không thể lộ mặt ra ngoài ánh sáng này xuất đầu lộ diện được chứ?'
'Haizz, nói không chừng lão gia tử muốn mượn buổi yến hội tối nay tuyên bố chuyện Nhĩ Ngôn và Chung tiểu thư của nhà họ Chung kết giao, thuận tiện cho nha đầu không biết xấu hổ kia biết thân biết phận của mình.'
Đường lão thái gia tối nay muốn công bố chuyện Nhĩ Ngôn kết giao với cô gái khác?
Sở Tư Nhan cảm thấy máu huyết toàn thân trong phút chốc đông cứng lại!