Mục lục
Độc Gia Sủng Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày tiếp đó, mỗi ngày lúc Giang Tâm Đóa đưa con đến trường đều rất cẩn trọng, cô chẳng thà đi đường vòng xa chứ không lại đi con đường nhỏ kia nữa.

Nhưng mấy ngày liền mọi thứ đều rất bình thường, hắn không hề xuất hiện trước mặt cô một lần nào nữa.

Giống như là, hôm đó gặp mặt, chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Mấy ngày qua, cô đã ở trong lòng nhắc đi nhắc lại vô số lần, nếu như gặp lại hắn lần nữa, cô nhất định sẽ không giống như lần trước, chật vật chạy trốn như vậy.

Hoặc có lẽ là, cô có thể buông xuống hết, bình thản chào hắn một câu.

Nhưng hắn không lại xuất hiện nữa, hoặc là hôm đó thực sự là trùng hợp, hắn chỉ trùng hợp xuất hiện ở đó chứ không phải cố tình đến tìm cô.

Cô như vậy chật vật chạy trốn, không phải là càng khiến hắn cười chê sao?

Cho nên cô cũng không cần mỗi ngày vòng đường xa đến trạm xe nữa rồi.

Hôm đó sau khi ở thư viện về, Giang Tâm Đóa quyết định vẫn theo đường gần về nhà.

Chỉ là, vẫn giống như lần trước, cô vừa mới đi qua căn biệt thự nhỏ màu đỏ kia thì tình cảnh giống hệt lần trước lại diễn lại...

Giang Tâm Đóa tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đủ rồi, cô tưởng rằng lần nữa gặp lại hắn sẽ không chật vật giống như lần trước, thậm chí có thể bình thản chào hỏi hắn.

Nhưng khi hắn lần nữa xuất hiện trước mắt cô, cô vẫn là...

Tuy rằng lần này không chạy trốn nhưng cũng không hề giống như trong tưởng tượng của Giang Tâm Đóa, có thể lên tiếng chào hỏi hắn mà chỉ lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang tựa người vào thân xe, hắn đồng thời cũng nhìn lại cô, im lặng không nói.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phạm Trọng Nam dụi tắt điếu thuốc trong tay, đi về phía cô...

'Đã lâu không gặp.'

Hắn dừng lại trước mặt cô, cúi xuống nhìn gương mặt thanh tú đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong những giấc mơ của mình rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đó, cảm nhận sự mịn màng đã lâu chưa được chạm đến, trong mắt lóe lên một nỗi quyến luyến khó mà phát hiện ra còn trong mắt cô...là sự ngạc nhiên quá rõ...

Lúc nghe câu “Đã lâu không gặp” kia, nỗi đau trong lòng cô lại bắt đầu cuộn lên.

Một giây sau, tay hắn bị rũ ra.

'Phạm tiên sinh, xin tự trọng.'

Nếu như hắn đã biết hai người là “đã lâu không gặp”, hơn nữa còn là một cặp vợ chồng đã li hôn, không còn chút quan hệ gì, vậy thì không nên ở nơi công cộng làm ra những hành động thân mật như vậy.

Tự trọng?

Sự đề phòng và xa cách không chút giấu diếm trong mắt cô khiến Phạm Trọng Nam chau mày.

Hắn biết cô oán mình, hận mình, đây là điều rất bình thường, thậm chí hắn hiểu rất rõ, có lẽ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Nhưng khi thực sự đối mặt với một Giang Tâm Đóa không hề che dấu cảm xúc thật của mình như vậy, hắn lại tức giận.

Nhưng chỉ đành đè nén sự tức giận đó xuống, chỉ có thể...nhìn chằm chằm dung nhan của cô.

Giang Tâm Đóa cố nén sự hoảng loạn trong lòng, đôi mắt trong trẻo như dòng suối không chút khiếp sợ nhìn hắn.

'Nếu như không có chuyện gì, em đi trước.'

Cô đã có thế nói chuyện bình tĩnh với hắn, dấu hiệu tốt!

Giang Tâm Đóa rũ mi, đưa tay vén những sợi tóc rối bên tai, lướt qua bên người người đàn ông.

Nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên, cánh tay bị một lực hết sức mạnh mẽ níu lấy...

Cô giống như một con bươm bướm bị mắc vào lưới nhện, không cách nào giãy thoát, thân thể mảnh khảnh vô lực bị dúi vào một lồng ngực rộng rãi mà ấm áp, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông giữ chặt khiến cô không cách nào động đậy dù là một chút.

'Phạm Trọng Nam, anh buông ra.' Chiếc túi xách trong tay Giang Tâm Đóa rơi xuống đất.

Cô cảm thấy mình thật thất bại, không ngờ đã qua 5 năm, vậy mà khi lần nữa bị hắn ôm vào vòng tay ấm áp của mình, hốc mũi lại ê ẩm chua xót đến phát khóc.

Cô không muốn, không muốn thừa nhận mình còn bị hắn ảnh hưởng nhiều như vậy nhưng không được.

'Đóa Đóa, anh tưởng rằng em đã quên tên anh mất rồi chứ. Thì ra, em vẫn còn nhớ.' Giọng nam trầm thấp như tiếng đàn cello du dương vang lên bên tai cô, chiếc cằm với những đường nét cương nghị cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô.

'Em chỉ mong quên đi, coi như chưa từng quen biết. Anh đừng chạm vào em, em không muốn anh chạm vào em.' Cô dùng hết sức lực trong người định đấy hắn ra nhưng cuối cùng chỉ để cô nhận ra một điều, trước mặt hắn cô vẫn yếu ớt như xưa, căn bản là không chống nổi sự cường hãn của hắn.

'Nếu như em thật sự đã quên, vậy anh sẽ khiến em lần nữa nhớ kỹ nó, khắc sâu nó vào trong sinh mệnh mình, vĩnh viễn không thể nào quên.' Hắn siết chặt cánh tay, lực đạo mạnh đến sắp siết gãy thắt lưng cô.

'Phạm Trọng Nam, anh dựa vào cái gì mà cho rằng trong lòng em vẫn còn anh chứ? Trên đời này đàn ông nhiều như vậy, anh có thể không cần em, đương nhiên em có thể tìm người khác...'

'Em chỉ có anh, chỉ có anh thôi...'

Giọng hắn thật kiên định, lời trần thuật đó như một lưỡi gươm vô hình sắc bén đâm thẳng vào tim cô.

Nếu đã tin như vậy, vì sao lại còn phải li hôn 5 năm?

Năm đó cô bụng to vượt mặt mà hắn chỉ bằng vào mấy bức ảnh cùng một đoạn video đã nhận định cô làm chuyện có lỗi với hắn.

Hắn làm sao biết lúc đó cô tuyệt vọng đến mức nào, lại hy vọng hắn có thể tra rõ sự thực, không cần hiểu lầm cô đến mức nào mà hắn, sau chuyện đó lại tuyệt tình dứt áo ra đi, cô thì vẫn ngu ngốc ôm một tia hy vọng cuối cùng, chờ hắn trở lại.

Nhưng cái cô đợi được là gì chứ?

Li hôn, sau đó là tin hắn đính hôn với người khác.

Một câu giải thích cũng không có! Cho dù là một câu nói dối hắn cũng chẳng buồn nói với cô.

Vậy mà giờ hắn lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô, ôm cô nói những lời kia, không thấy nực cười lắm sao?

Nhưng chết tiệt là, hắn đúng, bao nhiêu năm qua, cô vẫn nhớ hắn.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Cô nhớ hắn, nhưng cũng hận hắn.

Yêu sâu sắc bao nhiêu thì đồng thời, hận cũng sâu bấy nhiêu.

'Phạm Trọng Nam, anh thật tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn.' Cô cố nén những giọt nước mắt đã tràn khỏi khóe mi, run giọng nói, 'Năm năm trước anh không cho em một cơ hội giải thích nào, muốn từ bỏ thì từ bỏ nhưng em vẫn ngốc như vậy, mang theo con đến tìm anh. Nhưng anh thì thế nào? Ngay cả con anh cũng không buồn nhìn một cái. Được thôi, nếu như anh đã không muốn, em cũng không bám riết theo. Mấy năm qua không có anh, một mình em nuôi con thế nào anh có hỏi đến sao? Giờ đột nhiên lại chạy đến tìm em, rốt cuộc là muốn cái gì? Trong lòng anh, em là gì chứ? Con là gì chứ? Muốn bỏ thì bỏ? Muốn tìm lại thì tìm lại?'

Phạm Trọng Nam mím môi, cũng không định phản bác cách nói của cô, cứ mặc cho cô kích động phát tiết, mắng hắn, đánh hắn. Điều duy nhất hắn làm là sít sao ôm lấy cô, cảm nhận cảm giác quen thuộc khi có cô trong vòng tay.

Chỉ có cảm nhận được độ ấm của cô, cõi lòng trống vắng bấy lâu mới được lấp đầy.

Hắn quả nhiên là, không thể không có cô.

Hắn thực sự không thể không có cô.

'Phạm Trọng Nam, nói chuyện đi! Tại sao không nói? Anh chột dạ sao? Không có gì để nói sao? Không phải anh đính hôn với người khác rồi sao? Còn tìm em làm gì? Anh với em sớm đã không còn liên quan gì, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ gì. Anh đi đi!'

Trước giờ Giang Tâm Đóa chưa từng nghĩ lúc đối mặt với những đau đớn đã qua kia lại có lúc mất bình tĩnh như vậy.

Cô tưởng rằng mình đã quên hết, nhưng đối mặt với hắn mới chợt nhận ra, thì ra cô làm không được.

Cô hận hắn, nhưng càng là giận chính mình!

'Đóa Đóa, quay về với anh đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.'

Bắt đầu lại từ đâu? Anh muốn kết thúc thì kết thúc, muốn bắt đầu lại thì bắt đầu lại sao?

Trên thế giới này chỉ có lời hắn nói là có giá trị sao?

Giang Tâm Đóa sửng sốt nhìn đôi mắt thâm thúy kia, thật lâu không nói nên lời.

Cuối cùng cô lên tiếng, không biết là từ đâu lấy ra sức lực và ý chí, chậm rãi lên tiếng...

'Không. Em vĩnh viễn cũng không quay lại. Giữa chúng ta sớm đã kết thúc rồi.'

Hắn không lên tiếng, thì nhìn cô thật sâu, đôi tay vốn đang siết chặt từ từ nới lỏng...

Giang Tâm Đóa đẩy hắn ra, khom người nhặt lấy túi xách. Lần này cô như ý nguyện, lướt qua người hắn rời đi nhưng...

'Kết thúc hay không không phải do em nói.'

Hắn từ phía sau bắt lấy cổ tay cô, kéo đi về phía chiếc xe vẫn đỗ bên đường của mình.

'Anh muốn làm gì?' Cô muốn giãy ra nhưng tiếc là sức hắn quá lớn, bước đi lại nhanh, gần như nửa lôi nửa kéo cô theo cùng.

Đi đến xe của mình, hắn mở cửa ghế phụ lái, 'Ngồi vào.'

'Em không muốn.' Giang Tâm Đóa bám chặt lấy cửa xe, trừng mắt nhìn hắn.

'Lên xe.'

'Không.' Mím chặt môi, cô nhìn thẳng đôi mắt sâu không thấy đáy kia.

'Anh bảo em lên xe thì cứ lên đi!' Trong đôi mắt thâm thúy của hắn lộ ra một tia giận dữ vì sự quật cường của cô.

'Anh không có quyền ra lệnh cho em.' Cô ngẩng cao đầu, 'Phạm Trọng Nam, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì.'

'Em...'

Không còn quan hệ? Phạm Trọng Nam cắn chặt răng nhìn cô chằm chằm.

'anh buông em ra.' Giang Tâm Đóa muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, 'Anh rốt cuộc muốn gì chứ?' Cô tức đến đỏ cả mặt, dùng một tay còn lại đẩy hắn, đánh hắn.

Một giây sau, trên gương mặt tuấn dật đã xuất hiện mấy vết xước rướm máu khi bị móng tay cô cào trúng.

Vài người ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò, sắc mặt Phạm Trọng Nam lúc này quả thực khó coi đến cực điểm, hắn dùng sức đẩy cô vào trong xe sau đó khóa cửa sau đó nhanh chóng quay về phía ghế lái, mở cửa lên xe.

'Phạm Trọng Nam, để em xuống.' Cô tức đến phát khóc.

Rõ ràng là cô đã nói rất rõ với hắn, sao hắn lại ngang ngược không nói lý lẽ thế này?

Phạm Trọng Nam không nổ máy, mím môi xoay người sang, thấy vậy, theo bản năng cô rụt người về phía cửa xe nhưng chỉ một cái vươn tay hắn đã dễ dàng nắm cô lại...

'Anh...' Giang Tâm Đóa định lên tiếng nhưng lời chưa kịp nói đôi môi anh đào đã bị hắn sít sao chặn lấy.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong mắt cô ngoại trừ kinh ngạc chỉ có kinh ngạc...

Mà khi hắn rời khỏi môi cô, “chát” một tiếng, tiếng tát tai thanh thúy trong khoang xe càng thêm vang dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK